"Wow! Đẹp quá! Há, cái Ti vi này to quá. Ôi trời, cái bình bông này bự hơn mình luôn! Ô mai chuối! Chùm đèn pha lê này... còn cả dàn đồ mĩ nghệ trang trí này nữa... Còn nữa, còn nữa, cái kia, cái kia... Ủa, cái này... A, là "Ngọc như ý" giống trong phim cổ trang, nó dùng để gãi lưng nè! Hí hí!"
"Lạc hoa lạc hướng đường rơi
Bồng bềnh tự tại, họa rơi cánh hồng!"
Đúng là trời trêu ngươi, từ nhỏ đến lớn tôi chỉ biết nghèo với hèn, những thứ tôi nhìn thấy chỉ là những thứ đồ rẻ tiền, những món đồ tôi có được chỉ là phế thải, những gì tôi quý mến, yêu thích chỉ là thứ bỏ đi của người khác, tận mắt chứng kiến và cảm nhận mọi vật ở nơi đây, tôi... tôi dường như đang lạc bước vào thiên đường của sự giàu sang.
Khi ấy tôi thật sự không còn là chính mình, mọi thứ trước mặt tôi, nó biến tôi trở thành một đứa quê mùa, dốt nát. Khi ấy, tôi thật không thể kiềm chế được bản thân, tôi chạy nhảy lung tung, tôi sờ soạng vào cái này, cái kia. Cả căn phòng rộng lớn chứa đựng sự giàu có như phát ra kim quang lấp lánh đã kêu gọi sự hiếu kì, tò mò và quê mùa của tôi. Khi ấy tôi chẳng biết hai chữ "xấu hổ" viết như thế nào nữa!
Có vài câu thơ của nhà Phật.
"Tiền tài địa vị cũng sẽ tan
Cao sang danh vọng, cũng sẽ tàn
Phấn son nhan sắc đâu còn mãi
Chỉ có chân thành, tồn tại với thời gian!"
Rất trí lý!
"Đường Nhân, đừng đụng chạm lung tung, cái đó là đồ cổ đó, có tiền cũng chưa chắc mua được đâu, nó mất tiền lắm!"
Vào đến bên trong, chị Linh cùng mọi người đi nhanh đến bộ bàn ghế sofa có bộ khung làm từ gỗ, ngồi tựa lưng thả lỏng cơ thể nghỉ ngơi, còn tôi, tôi vừa vào đến bên trong, bị "ánh sáng chói lóa" từ những món đồ vật trang trí phát ra lôi kéo đầu óc cả cơ thể, tôi cứ như con mèo hoang đang bị giam cầm khỏi nơi nó sinh ra vừa được sổng truồng, vui mừng ríu rít chạy nhảy lung tung ngắm nghía từng ngỏ ngách từng vật thể ở một nơi xa lạ mà nó nghĩ là một thế giới khác thế giới nó đã sống bấy lâu nay. Tôi cứ như thế chạm tay vào hết món đồ này lại đến chạy đến bên kia sờ mó, nhìn ngắm món đồ khác với ánh mắt thèm muốn và khao khát có được tất cả những gì tôi đang trông thấy ở nơi này.
Có lẽ mọi người đã thấm mệt nên chẳng mấy ai để ý đến hành động quê mùa của tôi, tôi cũng chẳng quan tâm đến họ, giờ đây trong đầu tôi chỉ có những món đồ đang bay vòng vòng bên trong, chúng gọi tôi hãy nhanh đuổi theo bắt lấy chúng nó, tầm nhìn của tôi cũng chỉ có những thứ tôi đang nghĩ lúc này chính là: "ĐẸP!".
Hiện tại trong căn phòng lớn này ngoại trừ chúng tôi thì không có ai kể cả hai anh vừa dẫn chúng tôi vào, mang giúp balô của tôi, họ đi đâu mất rồi nhỉ?
Đang tập trung vào một khối thạnh ngọc có hình dạng như cây "ngọc như ý" vẫn hay xuất hiện trên phim cổ trang Trung Quốc, tôi bèn đưa tay muốn nhắt nó lên xem thử, bỗng tôi nghe được tiếng la nhắc nhở nhẹ nhàng của chị Linh. Nghe chị Linh nói thế tôi giật cả mình nhanh rút tay trở lại.
"HẢ?!"
"Ùm! Cả những món đồ trang trí này, chúng đều là đồ cổ, em đừng phá, lở bị hư, em đền không nổi đâu! Ông Lý có sở thích sưu tầm đồ cổ, những món trang trí bên trong căn biệt thự này toàn là đồ cổ không đấy!" -chị Linh ngồi dậy, vừa nói vừa bước từ từ đến chỗ tôi.
"### (Mời các cô cậu dùng nước!)" -vừa lúc đó, một cánh cửa lớn bằng thuỷ tinh mở ra, từ bên trong, hai người phụ nữ trung niên bước nhanh nhẹn đi ra, trên tay mang theo một mâm có vài ly nước ép trên đó, người phụ nữ đi sau mang theo một đĩa trái cây ngon ngọt lớn. Họ khéo léo đặt hết chúng xuống bàn, cuối đầu mời chúng tôi dùng nước và nhanh chóng quay đi vào trong.
Tôi không mấy để ý đến hai người phụ nữ kia, tôi lắng tai nghe cho rõ những lời chị ấy nói. Chị ấy vừa