Ngày hôm sau....
Hôm nay không khí thật trong lành. Thật dễ chịu!
"An!..."
Tản sáng, tôi vừa mới thức dậy, tôi mở toang cửa sổ phòng mình để chào ngày mới. Tôi vẫn đang hưởng thụ cái cảm giác mà không thể nói nên lời, tôi cũng không biết phải diễn tả ra sao, nói chung là cực sản khoái! Tuy vậy, những chuyện vừa xảy ra chiều hôm qua, tôi vẫn cứ ngỡ nó là giấc mơ, nhưng không, tất cả đều là thật, không phải mơ. Hi! Có một sự lân lân, xao xuyến trong lòng tôi, mà không một từ ngữ nào có thể nói được hết tâm trạng bất ổn định trong tôi từ lúc chiều đến giờ. Hi! Khó nói quá!
Trong lúc tôi vẫn còn lơ lửng đâu đó, bỗng có một tiếng gọi vô cùng vô duyên gọi giật ngược tôi về. Tôi bực bội, chờm ra cửa sổ, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, tôi cộc lốc hỏi.
"Gì?"
Thì ra là con nhỏ chảnh choẹ, sống cùng xóm, nó đồng tuổi với tôi. Tôi không thích nó lắm, bởi nó cũng đâu có thích tôi. Nó chơi với tôi khi nó muốn tôi làm giúp nó việc gì đó, nói trắng ra là muốn lợi dụng tôi nên mới chơi với tôi. Khi lợi dụng xong, nó sẽ giống như câu "vắt chanh bỏ vỏ", trở mặt 180°.
Nó ỷ nó là con một của ba má nó, nhà khá hơn nhà tôi chút xíu, nhà có chút tiền thì xem mình là nhất, không xem tôi và những đứa nghèo hơn ra gì. Xí! Học hành dở tệ, mà hay khoe khoang nói như mình học giỏi lắm! Xấu như con cá sấu mà làm như mình là hoa hậu không bằng! Hớ! "Bông hậu" thì có! Ba má thì phải ra đồng "cài" như con trâu mà còn ở đó chảnh! Không đúng, phải nói là hơn con trâu. Con trâu có thể vừa cài vừa nhai, có giờ nghỉ. Còn ba má nó, "cài" từ sáng sớm đến chiều tối, từ đồng trên lên đồng dưới, "cài" trên đất của người ta, cực còn hơn con trâu, tối về còn phải "hầu hạ" cơm nước cho nó. Con một mà, con độc nhất mà, có làm gì động đến móng tay đâu. Hớ! Còn ở đó chảnh. Tôi sẽ chóng mắt lên xem nó chảnh được bao lâu.
Ủa, hôm nay gió thổi hướng nào vậy, sao thổi luôn nó tới đây vậy tèn!
"Tao nghe mấy đứa kia kể lại rồi! Giỏi mầy! Viết tiểu thuyết luôn bây! Ghê thiệt! Chuyến này nhỏ hốt bạc rồi, còn được nổi tiếng nữa! Mầy thì oai rồi!... Ê, An! Mấy đứa tụi tao chiều nay có bày buổi tiệc nhỏ, chiều qua nhậu nhẹt chơi!"
"Tụi bây rủ tao qua chơi hả?"
"Ừ!"
"Ê, tụi bây bị ấm đầu hết rồi hả? Hình như tao nhớ, tụi bây đâu có đứa nào muốn chơi với tao! Tụi bây cũng chưa bao giờ rủ tao qua nhà chơi! Tao cũng không dám qua, tao sợ làm dơ nhà của tụi bây!"
"Mầy nói gì vậy? Tụi mình là bạn mà! Tại mầy cứ đi làm hoài, làm sao tụi tao rủ mầy qua chơi được! Tụi tao biết mầy bây giờ "ngon" rồi, sau này mầy sẽ bận lắm, nên tụi tao mới muốn mở tiệc để tụi mình chơi cho vui vậy đó mà!..." -nó làm vẻ mặt "hồn nhiên như con điên" vu vơ nói với tôi. Nó lại nói tiếp.
"Ê, An! Mấy người đó trả cho mầy nhiêu tiền vậy? Lần sau mầy có đi gặp mấy người đó, mầy dẫn tao theo đi, tao kêu giá giúp cho mầy!.... Ê, có gì đừng quên tụi tao nha! Hi!"
"Ủa, tụi bây là tụi nào?" -tôi giả khờ như không biết gì, tỉnh bơ hỏi nó.
"Ê, mới nổi chút xíu mà bị mất trí nhớ rồi hả mầy?"
Mất trí nhớ? Mất trí nhớ gì! Tụi nó có khi nào nhớ tới tôi đâu, vậy tại sao tôi lại phải nhớ tới tụi nó?
Nhớ lúc còn nhỏ xíu, chừng khoảng chín mười tuổi chứ gì, tôi cứ lẽo đẽo theo nó, bởi tôi không có bạn, bởi tôi xem nó là bạn, chẳng những nó mà tất cả những đứa nhỏ đồng trang lứa trong xóm, và những đứa bạn của nó, tôi xem tất cả là bạn, nhưng tụi nó nào xem tôi là bạn, tụi nó xem tôi là ôxin. Mà cũng nực cười, khi ấy tôi lại ngu ngơ không biết gì, tôi lại còn cảm thấy vui khi bị tụi nó sai vặt. Ngu hết biết!
Khi tôi lớn lên, càng lớn, tôi càng ngộ ra nhiều việc, tôi cũng bớt "ngu" đi. Tôi không còn lẽo đẽo theo tụi nó như trước, cho dù tôi vẫn còn lẽo đẽo theo tụi nó, tụi nó cũng chẳng cho tôi theo, tụi nó từng nói.
"Mầy có não không? Mầy có nhớ mầy là "cái gì" không? Hay tại mầy nghèo quá, không đủ tiền mua muối iốt? Mầy nhìn mầy lại đi! Hớ! Đã nghèo mà không thân biết phận, muốn bám theo tụi tao để ăn ké hả? Thứ nghèo mà còn xấu xí, dơ bẩn như mầy ớ, chỉ đáng xách dép cho tụi tao, mà mầy xách dép, tao còn sợ mầy làm dơ dép của tao nữa!.... Ủa! Mầy đang mặc cái gì vậy, bộ đồ này hả, ở nhà tao, nó là nùi giẻ đó! Ha ha ha... Tụi bây, con An, nó mặc nùi giẻ ra ngoài kìa! Ha ha ha!... Tội nghiệp quá! Hay để tao lấy vài cái nùi giẻ của nhà tao cho mầy mặc nha! Nùi giẻ nhà tao, tao thấy có mấy cái còn đẹp hơn cái mầy mặc trên người đó! Ha ha ha!..."
Nó và mấy đứa khác đã từng nhạo bán tôi như thế, còn nhiều hơn như thế nữa kìa. Nếu các bạn là tôi, vậy các bạn nên nhớ tụi nó hay nên nhớ lời "tốt" tụi nó đã nói, việc "thiện" tụi nó đã làm với bạn và quan trọng là nên "nhớ" tới tụi nó hay không?
Nghĩ lại, nó nói đúng! Tôi không có não! Sao hồi đó tui ngu dữ vậy không biết? Ngu như con bò cười vậy đấy! Sao lúc nó và mấy đứa kia mắng chửi, nhạo bán tôi, tôi không tát thẳng vào mặt nó một cái, rồi "chơi lén" cho tụi kia một trận cho bỏ ghét rồi bỏ chạy? Dù sao nó và cái tụi đỗng đãnh đó đâu có chạy lại một đứa nhẹ người, nhanh nhẹn, lao động chân tay thường xuyên như tôi! Càng nhớ, tôi lại càng thấy ghét mình của hồi đó! Đúng là Vũ Tâm An của hồi đó ngu như con bò cười! Đâu có thông minh như Đường Nhân Bạch Vũ của hiện tại!
Mà thôi đi! Phật thuyết: BUÔNG!
Vậy tôi sẽ nghe theo Đức Phật, buông! Tôi đã buông bỏ, đúng vậy! Buông bỏ!
Haizzz, mà cái đám tụi nó, tôi đã không "nhớ" tới tụi nó là tụi nó mai phước lắm rồi, còn ở đó đồi hỏi. Mệt! Quan tâm chi đến những kẻ thực dụng này chỉ làm mỏi óc thôi! Bỏ đi! Bỏ hết đi!
"Ủa, mầy không biết hả? Tao nổi tiếng là trí nhớ kém mà! Mà nhà tao nghèo, không đủ tiền mua muối iốt, nên đầu óc chậm phát triển, trí nhớ không được tốt như mấy đứa nhà giàu! Mầy yên tâm đi, tao đang bổ sung iốt, từ từ tao sẽ "nhớ" lại từng đứa tụi bây! Hi!"
"An! Mầy nói vậy là sao?"
"Không sao hết!"
"Vậy chiều nay mầy qua không?"
"Tao không biết! Để xem tình hình đã!"
"Tình hình gì nữa?"
"Lỡ chiều tăng ca thì sao?"
"Trời! Nghỉ làm luôn đi, mầy chuẩn bị nổi tiếng rồi, còn đi làm gì nữa! Còn nữa, mấy người kia sẽ trả tiền bút cho mầy, mầy khỏi lo sẽ không có tiền! Nói không chừng sẽ có thêm nhiều người đến mua tiểu thuyết của mầy đó! Mầy giàu to rồi!... An, mầy thấy sao? Tao nói đúng chứ?"
"Thấy sao? Ban ngày đâu thấy Sao! Tối mới thấy Sao! Thôi, tao không nói với mầy nữa, tao đi chuẩn bị, còn đi làm nữa!"
"An!... An!.... "
"Mầy không có việc gì làm thì về nhà đếm Sao đi!" -nói rồi tôi thản nhiên quay mặt vào trong, bước đến tủ quần áo lấy đồng phục và nhanh chóng chuẩn bị đi làm.
"Hớ! Mầy tưởng tao không biết mầy đang có ý gì hay sao? Tao đi tuốt ở trong bụng mầy đó! Xí! Mầy tưởng tao còn ngu như hồi đó à? Ngủ đi rồi mơ!... Tại mầy mà tao sắp trễ giờ làm rồi! Cái đồ chảnh choẹ!" -tôi thay đồ mà miệng lẩm bẩm nhép nhép với chính mình trong gương.
Tôi đã xong, tôi tức tốc dẫn chiếc xe đạp ngày nào của mình ra khỏi nhà và nhanh chóng chạy đến công ty. Khi tôi vừa chạy ra khỏi con hẻm nhà tôi...
"An! Ăn sáng rồi hả đi làm con!" -bà Hai hàng xóm đang ngồi ăn sáng trong quán gọi tôi. Những người khác ngồi ăn trong quán, nhìn tôi cười cười, nụ cười rất là triều mến mà làm tôi nổi cả gai ốc.
"An, ăn rồi hả đi làm con, để bụng đói đi làm thì sao chịu nổi. Dễ bị đau bao tử lắm!" -một bà bác khác.
"Dạ con không ăn, con sắp trễ rồi!" -tôi thật tình trả lời.
"Vậy để thím chở đi làm, nếu đến trễ sẽ bị la đó!" -một thím ngồi chung với bà Hai.
"An! Anh sẵn xe nè, để anh chở cho nhanh! Qua đây!" -một anh bà con xa lắc xa lơ của tôi.
"Dạ cũng được! Cảm ơn anh Ba!"
"Để xe ở đó đi con, lát bác dẫn vô cho!" -còn đây là mẹ của anh Ba.
"Dạ, cảm ơn bác Hai!" -nói rồi,