Để đến lúc nữ nhân ngốc cùng tên thái giám kia đi xa, Bạch Hạ cùng Bạch Thúy mới tiến lên một bước.
Bạch Hạ nhịn không được mà dè dặt "Tiểu thư, người kia, thật sự là Đông cung trữ quân sao?".
Từ Châu Hiền lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có, điềm nhiên lại nhạt nhẽo vô vị.
Nàng thản nhiên nói "Chính là nàng ta...".
Bạch Hạ nuốt khan một tiếng thì yên lặng, ngược lại Bạch Thúy vẫn ổn trọng đứng bên cạnh.
Không hề có chút kinh hãi, có lẽ nàng ta đã dần quen với tác phong của Từ Châu Hiền, khó dò đoán nhưng lại làm kẻ khác thập phần chấn kinh.
Tỷ như lúc này, nàng ấy làm sao biết trước được Thái nữ sẽ ở đây, dung mạo Thái nữ thế nào...!Những điều này, có hỏi cũng bằng thừa.
Châu Hiền sau đó mang theo hai nô tỳ của mình ly khai Hiên Vân cung, một đường thuận lợi tìm đến ngự hoa viên.
Bên trong cung nữ cùng thái giám đã tấp nập chuẩn bị bày yến, còn có nhiều quan viên, công tử tiểu thư tới lui, phi thường huyên náo.
Yến tiệc rất đông đúc, vậy nên lúc Từ Châu Hiền xuất hiện cũng không ai để tâm đến.
Mà nàng cũng không muốn gây nổi bật, từng bước đạm nhiên đi tìm đám người phủ Thừa tướng.
Phải a, nàng hiện tại là tiểu thư Phủ thừa tướng, nếu cứ tách riêng thế này, đoán chừng còn được Từ Thi Âm chụp cho danh "suồng sã" cùng "không quy củ" để cáo trạng.
Đời trước, nàng cũng chiêm nghiệm qua một lần rồi đâu.
Lại nói lúc này người Từ gia lại tụ tập đông đủ bên Từ Khải.
Mà Thừa tướng gia lại một bộ thâm trầm nhìn bọn họ.
Từ Thi Vũ thấy phụ thân mất hứng liền thuận nước cáo trạng "Phụ thân, xin người đừng thượng hỏa, lúc nãy người người đông đúc, nhị muội đây lại không dẫn đường, tam muội bị lạc cũng là chuyện đương nhiên".
Lời này chính là muốn nói Từ Thi Âm cố tình bỏ rơi tỷ muội trong nhà, dẫn đến các nàng lạc mất Từ Châu Hiền.
Từ Thi Nhu âm thầm quan sát phụ thân, đại tỷ rồi đến nhị tỷ.
Cuối cùng nàng lại cúi thấp đầu.
Nương nàng đã dạy, vô luận có chuyện gì, nàng còn nhỏ, lời nói không có trọng lượng, cứ để đám người này đấu đá nhau, nàng ngồi hưởng lợi là được.
Từ Khải nghe thấy lời của Từ Thi Vũ thì thật sâu nhíu mày, Từ Thi Âm thần sắc ngược lại vẫn vô vi, vô tội nói "Phụ thân, nữ nhi đương nhiên biết bỏ đi như vậy là không phải.
Chỉ là những đồng môn khuê tú kia đều xuất thân phủ quan viên...!Nữ nhi sợ bản thân không chu toàn liền làm mất mặt phụ thân với người ngoài".
Quả là nữ nhi của Lưu thị, tư thái nhất quán vẫn là thập phần ngạo mạn, vô luận nàng ta kiêu căng thế nào, âm hiểm giở trò vặt thế nào, ả vẫn cho bản thân là đúng.
Bản tính này chính là từ Lưu thị di truyền để lại.
Từ Khải thập phần sủng ái Từ Thi Âm, lại nghe thấy nữ nhi vì mình suy nghĩ làm sao có thể khiển trách.
Lại thấy Từ Thi Âm đang ủy khuất liền hạ giọng "Phụ thân đương nhiên biết ngươi là nghĩ cho phụ thân, phụ thân không trách ngươi".
Từ Khải liền quay sang Từ Thi Vũ, lạnh giọng "Ngươi thân là đại tỷ chỉ biết tâm tư hạn hẹp, nào có nhãn lực như muội muội mình.
Cả một tiểu nha đầu theo bên người cũng giữ không xong!".
Từ Thi Vũ nào ngờ được bản thân cáo trạng lại bị cắn ngược, thầm nghiến răng mắng chửi Từ Thi Âm.
Dù vậy cũng không dám cãi lại lời Từ Khải.
Từ Khải vốn dĩ cũng không thương yêu gì Từ Châu Hiền, một thứ nữ đi lạc chẳng có gì to tát, cái hắn lo là cung yến đông đúc, đều là đại nhân vật, ngộ nhỡ thứ nữ nhà hắn ngu xuẩn làm ra chuyện gì, liền mất hết mặt mũi hắn.
Phải, Từ Khải hắn trước giờ là kẻ thích xem trọng mặt mũi.
Một đám người còn đang xoắn xuýt lại thấy Từ Châu Hiền khoan thai đến chậm, thong thả thi lễ "Nữ nhi thỉnh an phụ thân".
Từ Khải trông thấy Từ Châu Hiền thong dong như vậy liền mất hứng, hắn nãy giờ vẫn đứng ngồi không yên, thứ nữ này thế nào lại nhàn rỗi như vậy.
Hắn u ám hỏi "Nơi này là chốn sâm nghiêm, ai cho người tùy tiện đi loạn như vậy?".
Từ Châu Hiền cũng không hề bị Từ Khải hù dọa, chẳng qua vẫn vờ biểu hiện chấn kinh một chút, khiếp nhược hồi đáp "Hồi phụ thân, khi nãy một cung nữ chen ngang nữ nhi cùng đại tỷ, nhất thời nữ nhi không nhận rõ phương hướng nên đi lạc, nhờ một thái giám hảo tâm chỉ đường mới tìm được đến đây".Từ Khải nhìn ngó Châu Hiền một chút, thấy nàng không giống nói dối.
Nhưng hắn còn định răn dạy thêm vài lời lại bị tiếng trống Nhất Thanh yến cắt ngang.
Nhất Thanh yến nghĩa là tiếng trống đầu tiên trong yến tiệc, báo hiệu quan viên cùng gia quyến nên tìm chỗ an vị, chờ Thánh thượng giá lâm.
Từ Khải liền vội đốc thúc đám nữ nhi đến chỗ được sắp xếp, bản thân cũng nhanh chóng an vị.
Vì quân quý cùng tước quý khác biệt, vậy nên hắn chỉ có thể ngồi đối diện cùng dãy ngồi của quân quý.
Thầm phân cho Từ Thi Âm ánh mắt, thấy nàng hiểu ý gật đầu, Từ Khải liền an tâm.
Hắn đã không cho Lưu thị dự yến, chút chuyện quản thúc thứ nữ này liền giao lại cho Từ Thi Âm.
Từ Châu Hiền làm sao không nhìn ra mấy loại động tác này, nàng lười quản.
Chỉ theo bước của mấy kẻ kia tìm đến chỗ ngồi, chuẩn bị dự yến.
Xét theo bối phận dãy ngồi quân quý, bậc cao nhất sẽ dành cho Thạc quân, công chúa.
Nhưng Thánh thượng vốn dĩ không có khả năng có những hài tử này, vậy nên phủ Thừa tướng nghiễm nhiên thành kẻ hưởng lợi.
Mà dòng chính của phủ Thừa tướng càng thêm lợi.
Từ Thi Âm chẳng tốn chút công sức liền đường hoàng ngồi đầu dãy ngồi quân quý, thần sắc khó nén cao ngạo.
Ngay cạnh trà kỉ của nàng ta liền là trà kỉ nhỏ hơn của bọn thứ nữ Châu Hiền, ba người các nàng đành phải chen chúc nhau ngồi.
Từ Thi Vũ đương nhiên thêm một trận oán khí, Từ Thi Nhu lại chỉ cúi đầu, còn Từ Châu Hiền thì không có biểu tình gì.
Chẳng qua chỉ là xuất thân cùng một chỗ ngồi, nàng không xem trọng, thứ nàng muốn quan tâm nhiều hơn là thủ đoạn để giành giật nó.
Từ Châu Hiền thong thả nâng chén trà, nước trà hơi lạnh, nàng nhấp một ngụm, khóe môi cong khẽ.
Cung yến hôm nay nhất định phải là hồi oanh động, đánh dấu Châu Hiền nàng bắt đầu đáp lại đám người này.
Vừa hay nàng cảm thấy một tầm mắt rơi vào trên người, ngước lên lại là Lâm Hinh Phúc đang ở dãy ngồi đối diện, nguyên lai là nàng ta đang kính trà Từ Thi Âm, phân cho nàng nửa ánh mắt.
Lại nhìn Từ Thi Âm đang lấy tay áo che mặt nhộn nhạo, Châu Hiền cười càng lạnh lùng.
Lâm Hinh Phúc đã quen sống trong toan tính, bày mưu đặt bẫy kẻ khác, cũng quen nhìn sắc mặt kẻ khác.
Phần lớn những quân quý nàng gặp, chỉ cần vài tiểu xảo liền dễ dàng dẫn dụ đối phương nghe theo.
Tỷ như đích nữ Từ Thi Âm phủ Thừa tướng này, nàng đối tốt với nàng ta chính vì lợi ích.
Nàng cố tình nâng chén trà kính Từ Thi Âm một chút chỉ vì muốn biểu hiện hoa cỏ một chút.
Sẵn tiện cũng nhìn đến nữ quân quý hôm nọ cạnh bên.
Ngàn vạn không ngờ chính là nữ quân quý kia, lần trước đánh thái cực cùng nàng, hiện tại lại vui vẻ nâng chén trà ra vẻ kính nàng.
Tư thái đạm nhiên nhã nhặn, pha chút tựa tiếu phi tiếu.
Nhất thời Lâm Hinh Phúc có chút ngẩn người.
Từ Thi Âm không hay biết, còn tưởng Lâm Hinh Phúc ngây ngô vì mình, thập phần đắc ý.
Một chén kính trà, sóng ngầm dữ dội.
Qua một khắc, Thánh thượng giá lâm, long bào uy nghiêm, thần sắc bễ nghễ đi trước.
Nhưng kẻ khác vẫn thấy được, Thái tử đương triều theo bên người Thánh thượng lại nhảy chân sáo đến cao hứng.
Nhất tề hành lễ một lần, lại qua vài lời nhàm chán, Thánh thượng mới tuyên bố khai yến.
Quan viên trong triều chỉ chờ có vậy, rối rít tiến lên bày ra tặng phẩm của bản thân để mừng thọ hoàng thượng.
Phần nhiều là đống kì trân dị bảo năm nào cũng có.
Châu Hiền cười nhạt nhẽo, nhàm chán nhìn đám người đang dập đầu lấy lòng kia, có chút buồn cười.
Lúc trước, khi nàng trở thành Thái tử phi, cũng từng như bọn họ.
Nhưng nhiều năm sau, hiểu hơn một chút mới biết Hoàng thượng nào