Lưu thị trực tiếp xem nhẹ sắc mặt khó coi của Từ Khải, thẳng thừng nói "Lão gia, nhị tiểu thư lần này chắc chắn bị kẻ đố kị hãm hại, xin người làm chủ cho Âm nhi! Tuyệt không thể để mặt mũi Từ gia ta bị bôi bẩn như vậy!".
Từ Khải dường như không quá thích thái độ ngạo mạn của Lưu thị, đứng trước phu quân lại sẵn giọng như vậy, chẳng qua trước kia phụ thân Lưu thị từng nâng đỡ hắn trên quan trường, vậy nên hắn vẫn còn cố kị mà không xé rách da mặt cùng người này.
"Chuyện này ta tự khắc có sắp xếp, ngươi trước lui về chiếu cố cho Âm nhi", Từ Khải hời hợt nói, có lẽ hắn cũng đã bắt đầu xem xét lại Từ Thi Âm, hắn dựng mưu muốn dùng nữ nhi này để trèo tiến xa hơn, nhưng nếu Từ Thi Âm quá ngu ngốc, làm mất mặt hắn, hắn không ngại trừ bỏ.
Lưu thị dửng dưng như thường, độc địa nhìn sang đám thứ nữ "Lão gia, thiếp thân lại thấy đám thứ nữ này đáng nghi nhất, biết đâu vì ganh ghét cùng tài năng Âm nhi mà dám lộng hành đến vậy!".
Từ Khải nghe xong giận đến rung người, đây là chuyện không bằng không chứng, nữ nhân này lại dám ngông cuồng như vậy, phải chăng hắn không về ả ta liền hại chết hài tử của hắn chỉ vì nghi bóng nghi gió?
Lão phu nhân cũng vô cùng khó chịu, bà đập mạnh xuống bàn "Đủ rồi!! Thân là chủ mẫu lại tâm tư nhỏ nhoi, ngươi cho rằng cứ là thứ nữ liền sẽ hại đích nữ của ngươi!! Còn nữa, ta đã cấm túc ngươi! Ngươi liệu hồn thì quay về Lưu Các viên trông chừng nhị nha đầu đi!!".
Lưu thị đương nhiên không đặt lời này vào tai, Từ Khải nuốt ngụm khí dằn lại cơn giận của mình.
Hắn lạnh giọng "Không nghe mẫu thân nói hay sao?! Chuyện ta tự khắc có sắp xếp, ngươi quay về quản thúc lại hài tử của mình cho ra hồn, từng đứa một đều thiếu đức hạnh!!".
Chuyện ngũ thiếu gia chưa nguôi lại đến Từ Thi Âm phạm thượng ngay trên yến hội, Từ Khải đối với đám hài tử chính dòng đã bắt đầu sinh ra xa cách rồi.
Hôm nay chỉ là hữu kinh vô hiểm, nếu không phải Từ Châu Hiền đứng ra lập công, Từ gia đã hứng chịu tai ương đến bậc nào nữa.
*hữu kinh vô hiểm: bị hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm
Lưu thị cắn răng nhìn đám di nương thứ nữ lần nữa, lạnh lùng phất áo bỏ đi.
Tầm mắt Châu Hiền trong góc khuất cũng thập phần nhạt nhẽo.
Bản tính không nói lý này của Lưu thị đã là kiên cố không thay đổi được, cũng như vậy ả ta sẽ không chấp nhận Từ Thi Âm mang đến xui xẻo cho toàn gia, càng không chấp nhận được một thứ nữ nổi bật tài năng hơn nhi nữ của ả.
Vậy nên ả bị chọc giận đến thế cũng là dễ hiểu.
Đợi Lưu thị đi xa, thiếp thất khác cũng mang theo hài tử mình thối lui, lão phu nhân còn định hỏi Từ Khải vài câu, nhưng thấy sắc mặt nhi tử xấu xí lại thôi, cứ vậy quay về Tĩnh viên.
Nhất thời đại sảnh yên ắng, chỉ duy nhất Từ Khải cùng Từ Châu Hiền, ngoài ra còn có Bạch Hạ cùng Bạch Thúy đang đứng thủ thường.
Châu Hiền tiến lên một bước, chậm rì rì nói "Phụ thân, có phải nữ nhi đã làm sai điều gì, chọc giận chủ mẫu rồi không?".
Từ Khải lúc này mới hồi thần, nhìn sang Châu Hiền, trùng trùng phức tạp, nữ nhi này rốt cuộc da mặt tốt đến thế nào, dùng mặt nạ bao lâu hắn vẫn không xem thấu.
Nếu không phải hôm nay Từ Châu Hiền cố tình hiển lộ tài năng, có lẽ hắn chẳng bao giờ biết hết nàng.
Nhưng dù là vậy, cơ bản Châu Hiền vẫn luôn là dùng mặt nạ đối nhân xử thế, chỉ là hắn không có khả năng chọc thủng mà thôi.
Vậy nên Từ Khải chỉ cứng ngắc nói "Không, ngươi không sai, nếu hôm nay không có ngươi...!Từ gia đã khó bảo toàn...", hé miệng định nói thêm gì đó lại thôi.
Châu Hiền cười nhạt, bây giờ mới dùng thái độ hòa hoãn với nàng sao, đổi lại trước kia hắn đã xem nàng là thứ vô dụng không vào mắt rồi.
Chậc...!đúng là đương kim Thừa tướng, giỏi nhất là lợi dụng cùng luồn cúi, cả hài tử cũng phân ra lợi ích mà đối đãi.
"Nữ nhi không dám kể công, phụ thân đã mệt mỏi nhiều rồi, nên nghỉ ngơi sớm thôi" Châu Hiền nhợt nhạt nói, không biểu hiện nóng lạnh gì.
Không rõ từ lúc nào nàng đã dùng lớp mặt nạ này đến thuần thục, không cần thiết phải thể hiện tâm tình bản thân.
Nhiều hơn cả, nàng càng giống như kính hoa thủy nguyệt, thấy rõ mồn một nhưng chẳng bao giờ nắm bắt được, biết rõ nàng đang giả vờ giả vịt nhưng lại không thể lật tẩy được.
*kính hoa thủy nguyệt: hoa trong gương trăng trong nước, thể hiện những thứ khó nắm bắt dù ở trước mắt
Từ Khải thật sâu nhìn Châu Hiền, cuối cùng tầm mắt lại rơi vào bên má bị sưng đỏ của nàng, lúc đó, phảng phất hắn thấy được rất nhiều năm trước, khi hắn còn chưa leo lên được vị thế hôm nay, hắn như nhìn thấy lại nữ quân quý kia.
Thanh tú mà ôn nhược.
Nhất thời hắn có điểm bối rối.
Châu Hiền thấy vậy thì có chút hài lòng, chỉ cần dung mạo này của nàng là đủ để vị phụ thân trước mắt gợn lại chuyện cũ rồi.
Nàng lại than thở một câu "Nhị tỷ thương thể không nhẹ, nữ nhi lại không được chủ mẫu yêu thích, e là khó để đến thăm tỷ ấy rồi...".
Nhấc đến chuyện của Từ Thi Âm cùng Lưu thị, Từ Khải lại càng thêm giận, lạnh lùng thốt "Không cần đến Lưu Các viên, ngươi cứ ngây ngốc lại viện tử của mình là được rồi!".
Nói rồi cứ vậy bỏ đi.
Từ Châu Hiền nhìn bóng lưng Từ Khải đi xa, thật tốt, Lưu thị sau hôm nay hình tượng sẽ giảm sút trong lòng Từ Khải, hơn cả thanh danh Từ Thi Âm có thêm vết nhơ khó thanh tẩy, bao nhiêu đây đã đủ để chính phòng sóng gió rồi.
Nhưng vẫn chưa đủ với nàng, bước cờ tiếp theo cũng nên đi được rồi.
Vừa lúc Từ Châu Hiền định quay về Di Nhiên viên lại thấy một nha đầu chạy đến, nàng ta mang theo một tráp gỗ, nói rằng là của lão phu nhân ban cho nàng bôi thương thể trên mặt.
Bạch Thúy thay nàng nhận lấy.
Đợi nha hoàn kia thối lui, Bạch Hạ mới mờ mịt hỏi Châu Hiền "Tiểu thư, thái độ của lão phu nhân đây là...?".
Theo lý lão phu nhân nên bận tâm đến tiểu thư chính phòng đang trọng thương, thế nào lại ban thuốc cho tiểu thư nhà nàng.
Từ Châu Hiền cười lạnh, lão yêu bà này rất giỏi lợi dụng, đoán chừng đã nghe nàng đang được thánh thượng ban thưởng, cố kị nàng nên mới thể hiện một hai quan tâm giả dối.
Quả nhiên ở trong Từ gia này, kẻ càng thủ thường càng dễ bị ức hiếp, cũng càng dễ chết.
Chỉ kẻ có thể cường đại, có thể bộc lộ giá trị mới không bị bạc đãi như cỏ rác.
Đây chính là đạo lý sâu sắc mà Châu Hiền học được sau một kiếp thảm hại tại Từ gia.
Chỉ khi nàng có giá trị để lợi dụng, nàng mới có năng lực tồn tại, càng thủ thường, càng để đám người này nghiền nát mà thôi.
...
Sóng gió tại cung yến không phải là nhỏ, động tĩnh nhanh chóng lan khắp kinh thành.
Chuyện Từ nhị tiểu thư phạm thượng vì họa kĩ không thông trở thành chuyện cười trong hoàng tộc.
Ngược lại kế sách Từ Châu Hiền đã đề xuất lại được Lâm đế gấp rút ban ra, nhanh chóng Châu Khang thành nhiệt tình hưởng ứng.
Cửa khẩu được mở lại lần nữa, thương nhân Bắc Hải mang lương thức sang giao thương, nhất thời cứu vãn được nạn đói tại đây.
Trong vòng một tháng Châu Khang thành thập phần nhộn nhịp, dân đen cũng nhận ra tính khả thi của trồng trà nên phấn khởi nhổ bỏ lúa khô cằn, gieo lại trà, chỉ vậy vừa nhập đông liền có trà để đổi lương rồi.
Công văn cấp báo từ Châu Khang thành làm Lâm đế long nhan đại hỷ, cao hứng vô cùng.
Từ Châu Hiền nhờ vậy hưởng được thêm chỗ tốt.
Trân phẩm lụa là và vân vân nàng tự khắc không thiếu.
...
Từ Thi Vũ u ám nhìn mấy cỗ xe ngựa chở trân phẩm trước đại môn Từ phủ, không tiếng động xoa xoa vòng ngọc trên tay, lại nhìn đống trân phẩm được hạ nhân đông đúc đem vào trong