Lúc Châu Hiền đến được Phủ Thừa tướng đã là trước hạ chí mấy ngày, mấy hôm chịu trận trong xe ngựa cùng một ả mama tàn phế đều khiến nàng đau đầu.
Xe ngựa chậm rì rì dừng lại tại cửa sau Phủ Thừa tướng, bốn bề hẻo lánh, ngõ vắng không người.
Sớm đoán được chuyện này nên Châu Hiền cũng không có lấy một tia gợn sóng.
Trước kia, chủ mẫu tống nàng ra khỏi cửa là dùng cửa sau, nay gọi nàng về cũng vẫn như cũ.
Nhưng...!âu có lẽ mọi thứ sẽ không như trước nữa, Từ Châu Hiền sống lại đã là lệch khỏi quỹ đạo, làm sao có thể như những nước cờ ban đầu.
Hà mama mấy hôm đều nghẹn một bụng tà hỏa, ăn uống không vào, thân thể béo mập liền gầy mất một vòng, đám nô tài xung quanh thấy ả cũng một trận giật mình.
Mama thiếp thân bên người chủ mẫu được phái đi mấy hôm để đón tam tiểu thư, quay về đã thảm hại bậc này, rốt cuộc là chuyện gì đây.
Nhất thời tầm mắt nhìn Từ Châu Hiền bên người Hà mama càng thêm mấy phần hiếu kì.
Từ Châu Hiền ngược lại chỉ cúi thấp đầu, theo bước nha hoàn đang phù Hà mama đến thỉnh an chủ mẫu.
Vốn dĩ đã đi được nửa đường đến Lưu Các viên, nơi ngụ của chủ mẫu, lại có một nha hoàn vận lam y tiến đến, nói là truyền lệnh lão phu nhân, bảo Hà mama mang theo nàng đến Tĩnh viên của lão phu nhân, thỉnh an chủ mẫu tại đó.
Hà mama chân vốn đã tàn phế, đi lại bất tiện lại phải chạy tới chạy lui như vậy, sắc mặt lập tức quá không thoải mái.
Nhưng lại không nói ra.
Phỏng chừng cũng đã một bụng oán giận.
Từ Châu Hiền chỉ lẳng lặng cúi thấp đầu, không có nửa lời dị nghị, nhưng tầm mắt nhìn Hà mama thêm một phần nghiền ngẫm.
Ả mama này xác thực không phải một nô tài thông tuệ, ngược lại chỉ giỏi điêu ngoa ỷ thế hiếp người.
Nhưng như vậy chủ mẫu mới dễ dàng nắm trong lòng bàn tay, sai đâu đánh đó, đôi khi kẻ ngốc cũng không phải không có lợi.
Chỉ cần cho ả chút lợi lộc, ả liền nhất mực nghe theo, không dám dị nghị.
Nhưng mà bản tính này lại là con dao hai lưỡi, Từ Châu Hiền hiện tại tính là muốn dùng lưỡi dao thứ hai để đối phó lại với chính chủ mẫu kia.
...!
Từ Thừa tướng dù thế nào cũng là tả thừa tướng đương triều, dưới trướng một người trên vạn người, phủ đệ khó tránh chạm trổ xa hoa mỹ lệ, cả bài trí tùy tiện cũng là vật thượng phẩm.
Nếu Từ Châu Hiền thực sự là tiểu nha đầu thôn quê vừa được đón về, phỏng chừng đã bị bậc này khí thế dọa sợ, tiếc một điều nàng đã sớm không phải.
Vậy nên trong mắt cũng là nhàn nhạt không có lấy gợn sóng.
Cả dáng vẻ năm đó vừa bước chân về Phủ Thừa tướng, nhu nhược rụt rè của bản thân nàng đã không còn nhớ rõ...!Mà nàng cơ bản cũng không thiết tha truy cầu chuyện đó...!
Có rất nhiều thứ tựa như cánh hoa rơi rụng, hoa nở thì rất đẹp, nhưng khi đã úa tàn, mấy ai còn bận lòng...!Thanh xuân bồng bột thì đáng để nhớ...!nhưng qua rồi lại chẳng muốn lưu tâm...!
...
Qua hai tiểu đình lục giác, một đoạn hành lang cửu khúc mới đến được Tĩnh viên của lão phu nhân.
Xét về bối phận, lão phu nhân chính là trưởng bối tại Từ gia, nghiễm nhiên thành kẻ được truy phụng sung túc.
Nhưng lão bà bà này lại có tính tình cổ quái, Từ Châu Hiền còn nhớ rất rõ, lúc lão phu nhân bệnh nặng.
So với ngự y trong cung thì mấy loại đạo sĩ đầu đường xó chợ bà ta còn tin tưởng hơn nhiều.
Suốt ngày tin thần tin quỷ, cầu thần khấn phật, cả thiện cũng phải là chay thiện, lời đầu lưỡi cũng phải là kinh văn phật pháp.
Châu Hiền còn biết rõ một điều, vị tổ mẫu này của nàng bề ngoài là một trưởng bối nghiêm minh, ăn chay niệm phật, nhưng đức hạnh lại chẳng ra gì.
Lúc trẻ bà ta xuất thân là di nương, sát hại không ít quân quý mới có được vị thế hôm nay.
Về già lại sợ hãi quả báo mà ra sức tụng niệm.
Dù vậy bản tính hẹp hòi cùng lãnh huyết đó vẫn không thể mất đi.
Tôn tử trong nhà bà ta vốn dĩ chỉ xem trọng những kẻ mang đến lợi ích, còn lại thì là sống chết bỏ mặc.
Mà nàng chính là một minh chứng rõ ràng nhất.
Đời trước lúc nàng bị tỷ muội trong nhà tạt nước bẩn vu oan, từng đến cầu cạnh lão yêu bà này, cầu bà ta cứu lấy nàng một mạng.
Nàng nhớ rõ khi đó là giữa tiết trời tháng chạp, băng phong tuyết phủ, nàng quỳ trên đất lạnh, một thân đầy tuyết, lạnh đến nói không thành lời.
Nàng chỉ cầu bà ta nói một lời công bằng.
Kết quả nàng chỉ nhận được một ánh mắt khinh miệt từ bà ta...
"Nếu đã vô dụng như vậy thì tốt nhất nên tự giải thoát, ta không có bổn phận phải lo hết cho loại tạp nham bẩn thỉu..."
...
Câu nói này của lão yêu bà đó nàng vẫn nhớ rất kĩ đâu.
Hảo hảo, thời gian còn dài, nàng đã không còn như trước, vẫn có thể đòi lại đủ món nợ này.
Nghĩ đến đây, hận ý trong đáy mắt Châu Hiền lại không thể giấu được.
Qua một khắc, Từ Châu Hiền cùng Hà mama mới chân thấp chân cao bước vào được tiền thính của Tĩnh viên, bên trong đã đủ hai đại nhân vật của Từ gia.
Lão phu nhân ngồi tại chủ vị phẩm trà, bà vận một thân hoa bì sắc trường sam, thắt lưng cùng tay áo đều thêu liên hoa ám sắc theo kiểu phật pháp, tay lần tràng hạt lục bảo, búi tóc hoa râm vãn gọn sau đầu, nét mặt già nua nghiêm nghị cùng từ ái.
Rất có dáng vẻ của kẻ nhiều năm ăn chay.
Bên trái là chủ mẫu Lưu thị, Lưu Hoài Gian, nhi nữ nhà thượng thư gả sang đây đã mười mấy năm có hơn.
Dung mạo đoan chính, vận hồng y thêu mẫu đơn, vãn một cái phi thiên kế, phục sức đơn giản mà trang nhã.
Tầm mắt nửa hững hờ nửa cao quý.
Quả là quân quý xuất thân danh môn thế gia.
Chỉ là vào trong mắt Châu Hiền lại phi thường chói mắt, ả quân quý rắn rết này tuyệt không hề đẹp đẽ như vẻ ngoài.
Một cái nha hoàn hầu trà trông thấy các nàng liền tiến đến vén trướng liêm để các nàng vào trong.
Hà mama do thân thể bất tiện cũng chỉ có thể nhờ cậy nàng ta dìu bản thân vào.
Từ Châu Hiền ngược lại vẫn một mực cúi đầu nhu nhược, nhìn thoáng qua không có lấy một tia uy hiếp hay nổi bật.
Nếu nói là ngụy trang thì cơ hồ không hề có khe hở.
Giống hệt như nha đầu thôn quê bị khí thế quý tộc dọa sợ mà khép nép.
Lưu thị nhìn Hà mama nửa tàn nửa phế thì có điểm nhíu mày, nhưng sau đó lại lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, không hề để lộ ra một tia xúc cảm nào.
Quả thật nói về ẩn nhẫn tâm tư, Châu Hiền dù không muốn vẫn phải bội phục vị chủ mẫu âm hiểm này.
Đời trước, dù đã đẩy nàng vào bể lửa bằng thủ đoạn ti tiện nhất, bà ta vẫn luôn một bộ dáng chủ mẫu cao cao tại thượng, như thể bà ta chưa từng làm sai điều gì.
Thậm chí cả một đời có lẽ bà ta vẫn luôn là thâm trầm đến như vậy...!
Nhưng Lưu thị không để tâm đến Hà mama không có nghĩa kẻ khác cũng như vậy.
Lão phu nhân vốn dĩ quanh năm tin thần tin quỷ, chỉ cần một nha đầu trong Tĩnh viên đổ bệnh, bà cũng xem là điềm gở cho mình mà hạ độc thủ đẩy đi.
Huống hồ trước mắt lại là một kẻ tàn phế, bà liền không thoải mái.
Nhất thời lạnh lùng nhìn Hà mama "Ngươi đây là thế nào?".
Hà mama vốn chỉ chờ có vậy, "đông" một tiếng liền quỳ xuống, khóe mắt nhăn nheo nặn ra nước "Phu nhân, lão phu nhân...!Cầu hai người làm chủ cho tiểu nhân...!Tiểu nhân vốn dĩ phụng lệnh đến đón tam tiểu thư hồi phủ...!Ai ngờ được tam tiểu thư tính tình ương bướng, không nghe lời tiểu nhân, hại tiểu nhân bị tiểu trạch mục nát đó đè phải...!Bây giờ, bây giờ chân của tiểu nhân liền tàn phế...".
Hà mama mười mươi kể khổ, đem tất cả tội trạng chụp lên người Từ Châu Hiền, mục đích chính là để ngày đầu nàng hồi phủ thì liền có ấn tượng xấu với chủ mẫu cùng lão phu nhân.
Nàng vừa chân thấp chân cao vào phủ, đã nhanh chóng bị chụp cho cái danh "ương bướng" cùng "độc ác", chắc chắn bước đường sau này trùng trùng hung hiểm.
Châu Hiền cong khóe môi cười nhẹ, nhẹ đến mức không thể nào nhìn rõ được.
Nàng không phân trần cũng không biện minh, chỉ lẳng lặng đứng đó, một mực cúi thấp đầu, giảm nhẹ tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất.
Trông qua thì có lẽ lão phu nhân cùng chủ mẫu luôn hòa thuận thân thiết, nhưng cũng chỉ có người trong cuộc mới rõ hai nữ nhân này âm