Chuyện lão phu nhân trúng độc xác thực là chuyện lớn, vậy nên trên dưới Từ phủ chỉ trong một canh giờ liền loạn lên trông thấy.
Từ Khải ở bên ngoài hay tin dữ cũng hỏa tốc quay về, Lưu thị dẫn đầu thiếp thất chủ trương sắp xếp đại phu xem mạch cho lão phu nhân, rồi lại thu thập cục diện rối bời.
Từ Châu Hiền dù muốn dù không cũng đứng dậy, biểu hiện bản thân sốt sắng một chút, thế nào nàng cũng đang được lão phu "sủng ái" đâu.
Từ Thi Âm thì trái lại, sắc mặt ả ta tái méc, nghiến răng nhìn Từ Châu Hiền.
Đến nước này rồi ả không tin Từ Châu Hiền là thứ nữ quê mùa dễ ức hiếp.
Ả dám chắc cái hố hôm nay là Từ Châu Hiền đào sẵn chờ ả nhảy vào, còn bày ra sơ sài đến vậy.
Lúc chén hồng sâm kì lạ đó xuất hiện, ả nên biết rõ có quỷ kế gì, cũng chỉ vì ả quá nôn nóng muốn giá họa cho Từ Châu Hiền, sợ nàng không dâng canh có độc nên đứng dậy nhận chén canh hồng sâm kia là của mình.
Thật không ngờ, tiện nhân này nhanh tay hơn ả một bước, chén canh hồng sâm kia tám phần là bày ra cho ả tự đâm đầu vào!!
Từ Thi Âm tiến lên một bước, gắt gao nhìn Từ Châu Hiền.
Châu Hiền cũng không trốn tránh, nghiêng đầu nhìn ả, trong đáy mắt đọng lại một cỗ giễu cợt, như thể đang nói rõ ngươi hài lòng với tặng phẩm của ta không?.
Từ Thi Âm giờ này hoàn toàn có thể chắc chắn, Từ Châu Hiền đã sớm nắm được chuyện hạ độc, cố tình bày ra chén canh không nguồn gốc, quay lại cắn ngược lại ả!!!
"Từ Châu Hiền!! Ta cùng ngươi không oán không thù!! Ngươi thế nào lại độc chết tổ mẫu hãm hại ta?!!" Từ Thi Âm tức giận đỏ mắt hét lên.
Nhất tề đại sảnh đang tới lui liền ngừng lại, nghi hoặc nhìn đến chỗ Từ Châu Hiền.
Từ Thi Vũ ngu xuẩn hí mắt, thầm nghĩ trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, hai ả tiện nhân này sắp nháo chuyện rồi, tốt nhất là nháo lớn để bị tống khỏi Từ phủ, ả sau này không sợ bị chèn ép nữa!
Đại di nương cũng cùng suy nghĩ này với Từ Thi Vũ, ả chưa từng mong muốn bị Lưu thị đè đầu mãi như vậy.
Nhị di nương tâm tính thủ thường, lùi xuống một bước không can dự.
Ngược lại tam di nương thì bóng gió nói "Nhị tiểu thư là bị hàm oan sao? Yêu, thế là thế nào? Không phải canh có độc là tiểu thư dâng hay sao?".
Lưu thị sắc mặt lập tức u ám, lạnh lùng liếc tam di nương một cái, lại quay sang nhìn Từ Thi Âm.
Chuyện này ả có nghe một hai, từ lúc xảy ra chuyện của ngũ thiếu gia, nàng ta đã không thèm đến thỉnh an lão phu nhân, bằng không sẽ không để có chuyện bất lợi cho chính phòng này xảy ra.
Từ Thi Âm dâng canh đầu độc lão phu nhân, này là tâm tư nuôi quỷ, hiểm ác bất hiếu, tội này truyền ra coi như thanh danh hư hết!! Nhưng Lưu thị không cho là vậy, nàng ta không tin nữ nhi mình ngu ngốc đến vậy, làm chuyện mà không có tính toán, thế không giống tác phong của Từ Thi Âm.
Từ Châu Hiền cười lạnh, cho dù mẫu tử Lưu thị biết rõ nàng nhúng tay khuấy nước thì thế nào, đám người này cơ bản không có khả năng lột trần nàng.
Vậy nên nàng vờ kinh hãi nhìn Từ Thi Âm "Nhị tỷ! Lời này tỷ sao có thể nói ra?! Tổ mẫu đang chuẩn trị ở trong, sự tình chưa rõ, tỷ lại muốn nói rằng tổ mẫu độc chết?!!".
Từ Thi Âm giận đến một ngụm răng ngà đều cắn nát, không ngờ Từ Châu Hiền còn có bậc này tinh thâm, bới lông trong lời nói.
Đây chẳng phải chỉ trích ả "tổ mẫu uống canh của ngươi sống chết chưa rõ, ngươi đã vội rũ sạch quan hệ, đẩy qua cho ta?".
Quả nhiên đại di nương không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, lên tiếng châm chọc "Tam tiểu thư nói đúng, nhị tiểu thư người nên thành thật nhận tội thì hơn! Mưu sát trưởng bối là kẻ phản nghịch gia môn còn đâu!!".
Lưu thị đứng bên cạnh vừa nghe xong đã thẳng tay giáng cho đại di nương cái tát.
Hoàn toàn không lưu tình, đại di nương cùng Từ Thi Vũ liền ăn đau nép người lại.
Lưu thị lạnh lùng "Kẻ nào còn dám ở đây bôi nhọ chính dòng?? Chỉ bằng lũ tiện loại các ngươi?! Có tin bị lột da hay không?!".
Từ Châu Hiền biết rõ lời này là Lưu thị nói với nàng, hay một chiêu giết gà dọa khỉ, tiếc là nàng xem chưa đủ.
Nàng hiểu quá rõ đôi mẫu tử này, bản tính ngạo mạn và mắt cao hơn cái đầu.
Nàng cố tình tung tin được ban thưởng quý báu sang Lưu các viên, còn trong bóng tối châm chọc chuyện Từ Thi Âm phạm thượng, để ả ta nghẹn một bụng tà hỏa.
Đoán không sai, âm kém dương sai Từ Thi Âm liền muốn chỉnh nàng, nhưng vậy đã thế nào, nàng còn cầu không kịp.
"Từ Châu Hiền!! Ngươi thân là thứ nữ trong nhà lại không biết trước sau!! Ỷ có phong hào liền dám hãm hại thân tỷ tỷ hay sao?!" Lưu thị tiến lên một bước, khí át quần phương hét, nói xong còn cao tay định đánh Từ Châu Hiền.
Ra oai phủ đầu!! Lấy thúng úp voi!!
lấy thúng úp voi: hành động cố ý bưng bít một việc đã quá lộ liễu.
Ả Lưu thị này là đang muốn tranh thủ Từ Khải chưa về, chụp hết tội trạng lên Từ Châu Hiền, không nói đạo lý hay chứng cứ mà muốn triệt để loại trừ nàng.
Hay!! Rất hay!! Từ chỗ nữ nhi ả dâng canh độc, ả không nói không rằng đã muốn đẩy hết lên người nàng!!
"Ba!!!" Bạch Thúy kịp thời tiến lên cản một tát này cho Châu Hiền, bên má sưng đỏ lên nhanh chóng, khỏi nói Lưu thị hạ thủ có bao nhiêu ngoan độc.
Từ Thi Âm giận đến rung người, lý ra kẻ bị làm nhục phải là thứ nữ tiện nhân kia, ả cao quý nói "Tiện nô từ đâu bước ra?! Dám xen ngang chủ mẫu giáo huấn nghịch nữ sao?!".
Từ Châu Hiền tiếu ý lạnh thêm hai phần, đôi mẫu nữ vô liêm sỉ này đúng là mù quáng đến điên rồi.
Xem ra lộng hành đã quen, nên muốn giá họa cho ai liền không nói đạo lý!!
Từ Châu Hiền đỡ Bạch Thúy qua một bên, Bạch Thúy liền hiểu ý lui xuống một bước, hộ sau lưng nàng.
Từ Châu Hiền thẳng lưng như trúc, lấy một địch hai, lạnh lùng nhìn đôi mẫu nữ trước mặt, uy áp chấn khiếp bốn bề "Chủ mẫu, ta khuyên người nên thu liễm, lão tổ mẫu đang lâm nguy, phụ thân không tại, ngươi là trưởng bối duy nhất, không ổn định nhân tâm thì thôi, còn muốn hùa theo nhị tỷ làm bậy?!".
Lưu thị cũng là lần đầu tiên bị chỉ trích thẳng mặt như vậy, giận đến nghiến răng, sắc nhọn nhìn Châu Hiền.
Từ Thi Âm đứng bên cạnh ả vẫn luôn giữ hình tượng hiền thục nhưng lời thốt ra lại xấu xí vặn vẹo "Thứ nữ như ngươi lại dám khinh khi chủ mẫu?! Ngươi tự cho bản thân cao quý lắm hay sao?!".
Từ Châu Hiền hơi liếc mắt ra cổng, thấy đoàn người Từ Khải đang tiến vào thì gợn khóe môi.
Nàng lùi lại nửa bước, tại góc khuất tặng cho hai kẻ kia tầm mắt trào phúng, như đang khiêu khích.
Lưu thị còn chưa phản ứng đã thấy Từ Châu Hiền "đông" một tiếng thì quỳ xuống, cao giọng nói "Chủ mẫu!! Xin người suy xét cho thấu đáo!! Tổ mẫu đang lâm nguy kịch, mọi sự chưa định, nhưng nếu chủ mẫu cứ có thành kiến hướng tới tiểu nữ bôi bẩn!! Tiểu nữ không ngại cầu thánh thượng chủ trì công đạo!!".
Toàn thể lập tức hít khí lạnh, thập phần kinh hãi.
Từ Khải vừa bước chân vào Tĩnh viên, thì câu đầu tiên nghe chính là như vậy.
Sắc mặt hắn lập tức xanh méc, dù là chuyện gì, nháo đến chỗ thánh thượng, coi như mặt mũi hắn mất hết còn đâu!! Gia thất của hắn rốt cuộc muốn nháo dạng gì?!
Từ Thi Vũ cùng thiếp thất trông thấy Từ Khải xuất hiện liền nhao nhao tiến đến, mỗi người một câu đều làm hắn đau đầu đến điên mất!
"Đủ rồi!! Câm mồm hết cho ta!!" Lập tức bốn bề yên ắng, uy áp của gia