Từ Châu Hiền là kẻ trải qua hai đời người, thủ đoạn vừa đấm vừa xoa nàng học không ít.
Chẳng qua là muốn nhắc nhở Từ Thi Vũ rằng ai mới là kẻ thao túng cục diện trong mối quan hệ lợi ích này mà thôi.
Từ Thi Vũ sắc mặt vẫn còn mộng bức, ả ta mấp máy môi nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Từ Châu Hiền lại thản nhiên nói: "Trước mắt muốn Lưu thị không đe dọa đến tỷ, ta nhất định phải trừ khử tên hạ nhân kia, đại tỷ cứ yên tâm giao cho ta, còn lại thì chỉ cần chờ thời cơ tốt để tiến cung là được".
Từ Thi Vũ vẫn chưa hoàn hồn lại được, mơ mơ hồ hồ bị Từ Châu Hiền nói cho ngây ngốc.
Cuối cùng lại là Bạch Hạ dắt nàng ta trở về.
Từ Châu Hiền cười lạnh nhìn bóng lưng của Từ Thi Vũ đi xa, đúng là đủ phiền phức.
Nàng khẽ giọng: "Bạch Thúy?".
Lập tức Bạch Thúy liền từ góc khuất cuối hành lang tiến ra, tư thái kính cẩn: "Tiểu thư, có nô tỳ".
Từ Châu Hiền tùy tiện hỏi: "Tên hạ nhân kia, đã tra tới đâu rồi?".
Ngữ khí nàng rất nhẹ, phảng phất một cỗ vô vị thản nhiên, dường như không gì có thể khiến lớp mặt nạ của nàng bị thủng.
Bạch Thúy thành thật bẩm báo lại: "Hồi tiểu thư, hắn ta vẫn luôn được Lưu thị giữ lại trong viện, không cho ra vào.
Nô tỳ dò thám được, hắn ta vốn là gia đinh chẻ củi, phẩm hạnh dơ bẩn, còn bị nghiện thuốc phiện, thường lén lút rời phủ đến Dương Xuân lâu".
Từ Châu Hiền nghe xong thì gợn nhẹ khóe môi.
Nàng có hai loại chuyện không làm, một là chưa chắc chắn, hai là không có lợi ích.
Nàng sẽ không rảnh rỗi đi giúp Từ Thi Vũ, cũng càng không hứa hẹn trước khi chưa có chuẩn bị.
Ngay từ đầu, nàng đã bày sẵn mọi lối tắt trong Từ phủ này rồi, nắm trong tay mọi chuyện mới dễ dàng trở tay.
Bao gồm cả chuyện hôm nay, nàng đã sớm đoán ra hai ba phần.
Chẳng qua là ngồi ôm cây đợi thỏ mà thôi.
Từ Châu Hiền đạm bạc nói: "Chó không bỏ được thói ăn phân, sớm hay muộn hắn ta cũng sẽ trốn khỏi phủ để tìm thuốc phiện, ngươi thông tri cho A Bộ một tiếng.
Thấy hắn bên ngoài Từ phủ thì phải hạ thủ ngay.
Nhỡ kĩ, ta muốn hắn ngậm miệng nhưng không được tắt thở".
Bạch Thúy lập tức lĩnh lệnh đi ngay.
Lưu thị vốn bản tính hung hiểm, ả ta chắc chắn không dễ dàng bỏ qua cơ hội bóp chết đại di nương, vậy nên "bằng chứng" như vậy sẽ giữ kĩ rồi, phòng hờ có kẻ giết người diệt khẩu.
Bất quá Từ Châu Hiền lại không có ý định giết hắn ta.
Thứ này còn có thể khống chế Từ Thi Vũ đâu.
Từ Thi Vũ cơ bản là kẻ não tàn, quá ngu xuẩn lại thích thể hiện bản thân hơn người.
Đây là chỗ dễ lợi dụng nhưng lại là con dao hai lưỡi.
Từ Châu Hiền chính là muốn dùng tên hạ nhân đó chế ngự tính khí của Từ Thi Vũ, phòng khi ả ta có thể làm phi lại trở mặt.
...!
Khí trời vào đông vẫn vô cùng hiu hắt, kéo dài một đoạn tuyết trắng tang tác giữa thiên không, che lập đi mưu tính trong chốn viện trạch.
Chim yến sải cánh uỳnh uỵch bay vụt qua, có chút lạc lõng vô định.
...!
Phải nói động tác của A Bộ vô cùng lưu loát, Từ Châu Hiền qua hai hôm liền nhận được tin tốt.
Tên hạ nhân đó đã thoát khỏi tay Lưu thị mà về dưới trướng nàng.
Lúc nhận tin Từ Châu Hiền còn đang lấy tuyết pha trà, dáng người tiêm nhược đứng giữa hoa quyển lạnh lẽo.
Bất quá ngạo khí ẩn ẩn tàng tàng lại như hàn mai trong tuyết.
Bạch Hạ nâng hũ sứ thanh mai để Từ Châu Hiền cho tuyết vào, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư, người vẫn nên để nô tỳ lấy tuyết được rồi, người thân thể kiều quý, không nên ở gần hàn khí quá nhiều".
Từ Châu Hiền cười khẽ, động tác lấy tuyết vẫn thuần thục vô cùng, nàng nói: "Chẳng qua lấy chút tuyết, không chết được".
Bạch Hạ dường như không thích mấy câu xui xẻo như vậy, nhưng đối phương lại là tiểu thư đành một bộ rèn sắt không thành thép.
Vừa lúc lại trông thấy nha hoàn Ngân Đào thiếp thân của Từ Thi Hiền đi ngang.
Nàng ta bận bịu mang đầy lễ vật gói lụa tinh xảo.
Bạch Thúy hầu cận một bên liền nhỏ giọng thì thầm, trong ngữ khí như có như không trào phúng: "Tiểu thư, Thế nữ lại ban tặng lễ vật cho chính phòng nữa rồi".
Từ Châu Hiền hơi liếc mắt nhìn qua, đáy mắt mơ hồ châm chọc, nàng nhạt nhẽo nói: "Muốn cứu vãn lại mặt mũi? E là không thể nữa rồi".
Ai không biết thanh danh nhị tiểu thư Từ thừa tướng bây giờ có bao nhiêu xấu xí.
Đại di nương cố tình tung tin nàng ta mưu hại trưởng bối ra ngoài, lập tức thành trò đùa trên phố thị, mấy ai còn tin tưởng thanh danh tài nữ của ả ta.
Thế nhưng Lâm Hinh Phúc lại vẫn luôn đều đặn tặng quà trấn an chính phòng, không rõ nàng ta còn ngoạn thêm tâm cơ gì.
Lưu thị từ sau khi thấy tên hạ nhân kia bốc hơi đã đoán ra Từ Châu Hiền có nhúng tay vào, mấy lần cử tay chân sang Di Nhiên viên dò la.
Nhưng đều bị Từ Châu Hiền vô tâm hữu tâm đuổi đi, công khai khiêu chiến cùng chính phòng.
Trong Từ phủ hiện tại, chính là thành hai khối thủy hỏa bất dung, Từ Châu Hiền một đầu, còn lại chính là mẫu tử Lưu thị.
...!
Chủ tớ Từ Châu Hiền còn chưa kịp hồi viện đã trông thấy một mama canh viện chạy đến, mama đó là đến báo có người trong cung cho gọi Từ Châu Hiền.
Nguyên lai hoàng hậu lâu ngày tịnh dưỡng, vừa lúc dâng hương ở Tế Lăng trở về, vài vị quý phi vội vã gọi nhau mở một buổi trà yến nhỏ.
Thông truyền một nữ quan như Từ Châu Hiền, chẳng qua là để thêm náo nhiệt.
Từ Châu Hiền mày khói hơi động, hoàng hậu vốn luôn thích chôn chân trong tẩm cung, không có việc liền không rời tẩm cung nửa bước, cả phi tần thỉnh an cũng miễn.
Chính là điểm hình tu hành cấm dục, hôm nay thế nào lại hùa theo phi tần mà mở trà yến đâu?
Bất quá Từ Châu Hiền cũng không nghĩ nhiều, đơn giản sửa soạn một lúc thì ngồi xe ngựa nhập cung.
Nàng là nữ quan pha trà trong cung, dù rằng phẩm hàm không cao, nhưng phi tần chưa phất qua mặt mũi bao giờ.
Trọng yếu là coi nặng phủ thừa tướng sau lưng nàng.
...!
Mất một canh giờ Từ Châu Hiền mới vào đến cổng Hoàng Môn.
Con ngựa kéo cỗ xe của nàng đều bị hoa tuyết điểm trắng.
Lung tung thưa thớt điểm xuyết trên bộ lông xích sắc.
Mất thêm nửa canh giờ, vừa qua giờ ngọ, Từ Châu Hiền mới đến được chỗ bày trà yến, là Thương Tiêu điện phía tây hoàng cung, cũng là lễ điện thường dùng cử hành thịnh yến.
Lúc nàng đến bên trong đã huyên náo oanh yến.
Hậu cung vốn là chốn tranh đấu sâu như biển, nhưng hậu cung Đông Yên từ rất lâu chỉ là một đám bù nhìn.
Phi tần có cũng chỉ mua vui cho long nhan, còn khả năng khai chi tán điệp là không thể.
Đây là điều ai cũng quá rõ ràng.
Phi tần ít ỏi lại yên ắng, hôm nay mới có lần náo nhiệt, còn có mặt hoàng hậu, xác thực là lâu ngày mới có một dịp hiếm hoi.
Từ Châu Hiền mang Bạch Hạ cùng Bạch Thúy tiến vào trong.
Nét mặt nhất quán bình thản.
Bên trong lễ điện quả nhiên được đốt lò sưởi ấm áp hơn bên ngoài, thái giám cùng cung nữ thị nhân tấp nập tới lui, bày biện này nọ.
Bốn góc điện treo mành lụa the dập dờn.
Noãn lô mang theo ấm áp đặt dày đặc trong các góc.
Hương trầm phiêu tán đung đưa.
Từ Châu Hiền thong dong tìm chỗ trà kỉ của mình, là ở sườn nam điện, thấp hơn trà kỉ phi tần một chút, nhưng rất dễ quan sát phượng kỉ của hoàng hậu.
Bạch Hạ cùng Bạch Thúy trái phải thủ hộ sau lưng nàng.
Phi tần đã đến được hai ba phần, tụ tập nói cười gì đó, cung trang mỹ lệ thấp thoáng.
Hoàng hậu vẫn chưa đến, hẳn vẫn chưa đến giờ khai yến.
Trà yến