Kẻ lạ mặt không ngừng vung từng nhát dao điên cuồng vào đoàn chăn thô ráp.
Nhỏ giọng đay nghiến "Tiện loại!! Nếu không phải do ngươi nương ta đã không chết!!! Tiện loại ti tiện!!!".
Tiếng vải thô ráp bị cắt rách vang lên chói tai, đủ biết khí lực của kẻ kia hạ thủ có bao nhiêu ngoan tuyệt.
Nhưng lại không sự kháng cự nào, mãi đến lúc hắn ta mệt nhừ buông ra thở dốc thì đoàn chăn kia vẫn không động đậy.
Có lẽ nhận ra dị thường, hắn ta vội hất bỏ tấm chăn rách nát ra, bên trong làm gì có người, chỉ có một gối đầu đã bị thủng vài nhát dao.
Kẻ kia đều là không thể tin cùng khiếp sợ.
Còn chưa để hắn kịp trấn tĩnh, thì một ngữ khí lạnh tanh đã vang lên sau lưng "Ngươi là muốn chém chết ai sao?".
Ngữ khí người đến không vội vàng, nhưng lại như ném tảng đá lớn vào mặt hồ yên ả.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn, cả viện tử vẫn chìm trong yên lặng u ám.
Tên lạ mặt kia có lẽ là nô bộc trong phủ, vận một thân y phục của hạ nhân, nghe giọng thì là của một nam nhân.
Hắn ta chỉ là một beta tầm thường, biết rõ trong phòng này có người nhưng lại không có khả năng dựa vào khí tức để dò đoán.
Chỉ có thể hung hăng nói "Tiện loại!! Ngươi chính là tiện loại vừa vào cửa có đúng không?!!".
"Xoẹt..." một thanh âm rất nhỏ, giá nến liền được châm sáng.
Lúc này tầm nhìn trong phòng mới dễ dàng một chút.
Châu Hiền vẫn một thân y phục đạm bạc, lẳng lặng đứng cách nam nhân nô bộc kia một khoảng lớn.
Nhàn nhã cầm giá nến, vẻ mặt không có lấy một tia gợn sóng.
Rõ ràng chỉ là dung mạo bình thường, nhưng dưới ánh nến lại mang theo một tia hư ảo mị hoặc.
Một đôi đồng tử trong trẻo tựa băng trì, trong suốt mà thâm trầm.
Nam nhân nô bộc rít một tiếng đay nghiến trong kẽ răng, hung hăng chĩa mũi dao sắc nhọn về phía Châu Hiền.
Thô tục mắng "Tiện loại!!! Chính ả tiện loại ngươi đã hại chết nương ta!!! Ta phải giết ngươi!!!".
So với vẻ mặt vặn vẹo của nam nhân kia, Châu Hiền nhàn nhã hơn rất nhiều, thậm chí là tựa tiếu phi tiếu.
Ngữ khí phẳng lặng như gió lạnh "Nương ngươi chính là Hà mama?".
Là hỏi nhưng cũng là khẳng định, nam nhân trước mắt này đúng là nhi tử của Hà mama.
Lưu thị động tác cũng thật lanh lẹ, hẳn đã xử lý Hà mama, nam nhân này biết chuyện liền cho rằng Châu Hiền đã hại nương hắn chết thảm.
Đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây đòi mạng.
"Nếu không phải bởi ả tiện loại nhà ngươi, nương ta đã không chết!!! Bà là chết không nhắm mắt!!! Ta nhất định phải giết chết ngươi báo thù!!!".
Nam nhân kia lồng lên như một đầu súc sinh, phảng phất sẽ lao đến chỗ Châu Hiền ngay lập tức.
Nhưng không rõ là vì dáng vẻ điềm nhiên của Châu Hiền hay là vì uy áp, mà hắn vẫn chưa dám ra tay.
Châu Hiền cười khẽ, nàng chậm rãi từng chữ rõ ràng nói "Ngươi nói không hề sai, ta chính là muốn nương ngươi chết, còn cả ngươi, hôm nay cũng khó mà sống nổi".
Nam nhân có chút mộng, đáng lý một quân quý nhu nhược như Châu Hiền gặp phải cảnh này thì phải khóc lóc van xin.
Ngược lại nàng ta lại chỉ đứng yên ắng ở đó, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, thản nhiên thong dong.
Khí thế vô hình ép kẻ khác đến khó thở.
Hắn cả giận thét "Ngươi nói vậy là ý gì?!!!"
Châu Hiền hơi động chân mày, như thể hứng thú trước một hầu tử đang múa máy, khóe môi đọng lại một cỗ châm chọc "Ý gì? Ngươi nên biết chủ mẫu hạ thủ rất lưu loát, sớm thôi sẽ tới phiên ngươi".
Còn chưa để nam nhân kia hiểu rõ nguồn cơ, bên ngoài đã truyền đến tiếng ồn ào huyên náo.
Đèn đuốc từ ngoài sân của Di Nhiên viên vọng vào sáng rực.
Có lẽ có rất đông người đang đến đây.
Châu Hiền dường như đã đoán trước chuyện này nên không có lấy mấy phần bất ngờ, chỉ thấy nàng buông thả giá nến trong tay xuống đất lạnh, âm thanh vang lên chói tai.
Ánh nến phụt tắt, hôn ám bao trùm.
Tên nô bộc kia có điểm vô thố mấp máy môi, trơ mắt nhìn Châu Hiền tông cửa lao ra khỏi phòng.
Hắn đều là khiếp sợ cùng không thể tin rồi.
Chỉ thấy Lưu thị dẫn đầu đoàn hạ nhân đang hối hả đến, đèn đuốc sáng trưng.
Y phục cũng chưa mấy chỉnh tề, hẳn là vội vàng chạy đến.
Còn chưa để Lưu thị phân định rõ ràng thì đã trông thấy Châu Hiền lao ra quỳ dưới chân, nước mắt tuôn ào ạt, vẻ mặt trắng xám như vừa thoát chết, phi thường yếu ớt.
"Chủ mẫu!!! Cầu người cứu tiểu nữ!! Cầu xin người cứu tiểu nữ!! Hắn ta...!hắn ta..." nói đến đây liền uất nghẹn lại, giống hệt như vừa bị chấn kinh quá độ.
Lưu thị đều bị động tác của Châu Hiền làm cho kinh hoảng, bước chân có điểm phù phiếm, may mắn một nha hoàn giữ lại mới không ngã.
Nàng ta mất một lúc mới trấn định hỏi lớn "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!!".
Nam nhân kia cũng bị dọa kinh hoảng, mặt lúc xanh lúc trắng.
Hắn ngàn vạn cũng không ngờ được chủ mẫu lại đích thân đến tận đây.
Giết một thứ nữ đúng là không phải chuyện lớn, nhưng hạ nhân lại muốn giết chủ tử, đây là tội lớn.
Hắn khó mà sống nổi.
Hắn ta cay độc nhìn Châu Hiền, trong mắt khó giấu được hận ý điên cuồng, tiện loại này là muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Nộ khí dâng lên bừng bừng, làm mờ cả thần trí hắn.
Chỉ thấy nam nhân kia điên cuồng lao đến, nhanh đến không kịp trở tay, hắn ta vung lưỡi dao sắc nhọn như muốn một phát liền chẻ đôi Châu Hiền "Đồ tiện nhân!! Ta hôm nay nhất định phải giết ngươi!!!".
Châu Hiền chỉ chờ có như vậy, nàng vờ kinh hoảng hô một tiếng liền ngã ngang trên đất, vừa hay tránh thoát một đòn của hắn ta.
Ngược lại Lưu thị chưa kịp tránh né, trơ mắt chịu trận.Vạn hạnh một mama đứng gần Lưu thị, nhanh mắt kéo Lưu thị ra khỏi chỗ đó, kinh hoảng thét lớn gọi người cứu mạng.
Nhất thời mọi thứ liền loạn thành một đoàn, cả Lưu thị cũng bị dọa cho hoa dung thất sắc.
N
hanh chóng mấy gia đinh theo bên người Lưu thị liền vội vã lao vào chế phục nam nhân giận đến mấy hết thần trí kia.
Quyền đấm cước đá không có mắt.
Một nha hoàn ẩn trong hỗn loạn tiến gần đến chỗ Châu Hiền, không tiếng động nâng nàng đứng dậy.
Châu Hiền cũng thuận theo, sau lại phân cho nha hoàn kia ánh mắt, nàng ta liền hiểu ý thối lui, mượn ồn ào mà ly khai khỏi đó.
Châu Hiền nhấc tầm mắt nhìn đống hỗn loạn đang không ngừng ồn ào, có điểm tiếc hận, Lưu thị may mắn tránh được một mạng, cùng lắm thì là kinh hách.
Không sao, vẫn còn dài, mạng của ả ta vẫn là nên để nàng tự mình lấy, như vậy nợ máu mới được trả bằng máu.
...
Mất một khắc, nhi tử của Hà mama mới bị chế ngự, năm sáu gia đinh kiềm kẹp giải hắn quỳ xuống dưới chân Lưu thị.
Mà hắn ta, có vẻ vẫn chưa hết hung hăng, từng ngụm phì phò thở.
Lưu thị có lẽ vẫn còn kinh hoảng sau chuyện vừa rồi, một nửa thân thể đều nhờ vào mama thiếp thân đỡ lấy.
Sắc mặt có điểm khó coi, vừa lúc một nha hoàn khác cũng dìu lấy Châu Hiền thân thể xịu lơ tiến đến.
Châu Hiền hiển nhiên không thể để mình khá khẩm hơn Lưu thị, vẻ mặt xám như tro tàn, bước thấp bước cao, thân thể nhu nhược như sắp ngã đến nơi.
Chỉ nghe "đông" một tiếng Châu Hiền liền quỳ xuống, nước mắt từng giọt nặng nề.
"Tạ chủ mẫu cứu mạng chi ân...!Nếu, nếu hôm nay...!không có chủ mẫu...!tiểu nữ, tiểu nữ e rằng đã bỏ mạng...".
Châu Hiền vốn dĩ quanh năm đã yếu ớt, sắc mặt đầy bệnh trạng, hiện tại lại vừa trải qua "chấn kinh quá độ", hiển nhiên trở thành một vẻ nhu nhược đáng thương, thập phần vô hại.
Lưu thị vốn dĩ nửa chiều thì đã định đi nghỉ, nhưng lại chợt nghe thấy một nha hoàn chạy đến báo nhi tử Hà mama gây loại trạch viện, vạn bất đắc dĩ mới chạy đến đây xem thử.
Nào ngờ đến suýt chút nữa thì bị tên điên này ngộ sát.
Dù vậy suy đi tính lại, ả vẫn còn chưa chịu thiệt, sau chuyện lần này, một thứ nữ ngu xuẩn sẽ tự xem ả là chỗ dựa, bước cờ tiếp theo ả càng thuận tiện hơn.
Vậy nên chỉ thấy Lưu thị phất phất tay "Tam tiểu thư mau đứng lên thôi, đây là chuyện mà ta nên làm".
Sau lại quay sang nhi tử của Hà mama, thậm chí còn không thèm hỏi rõ nguồn căn đã nói"Hắn ta mang đi,