Còn chưa để chính điện hoàn hồn, đã nghe thấy thị nhân thông truyền Ninh tiệp dư cầu kiến vào thăm hoàng hậu.
Lâm đế nhíu mày nhưng cũng cho vào.
Từ Châu Hiền nghe thấy hắn ta đã đến thì cong khóe môi, nàng còn lo hắn không đến.
Nếu hắn không đến làm sao có con tốt thí mạng đây?
Nửa chung trà, Ninh tiệp dư tiến vào, hắn ta phúc thân hành lễ hết người trong chính điện.
Xong, lại vờ như giật mình lúc trông thấy Từ Châu Hiền.
Hắn ta nửa tức giận, nửa kinh ngạc nói: "Thứ nữ này làm sao lại ở đây? Ả ta hại hoàng hậu nương nương như vậy còn chưa đủ hay sao?".
Từ Châu Hiền đáy mắt phát lạnh, sóng lưng vẫn thẳng tắp.
Nàng bình thản đáp: "Ninh tiệp dư thỉnh ăn nói cẩn trọng, vu hại như vậy, tiểu nữ không dám nhận".
Ninh tiệp dư đại khái lần đầu bị đánh vào mặt mũi, tấm dung nhan trắng trẻo đều trướng đỏ.
Tức giận định giáo huấn thì lại nghe Lâm đế nói: "Thứ nữ nhà ngươi tự nhận vô tội? Chứng cứ rành rành còn muốn chối cãi hay sao?".
Từ Châu Hiền nâng tay ngang mi mắt, nàng không cao ngạo cũng không siểm nịnh: "Hồi bệ hạ, tiểu nữ thật sự chẳng có lý do gì để ám hại hoàng hậu.
Huống hồ vào ngày giỗ Vân phi, tiểu nữ còn không biết trước bản thân sẽ được vào cung.
Tất cả đều không chủ đích, tiểu nữ làm sao có lá gan chuẩn bị ám hại hoàng hậu?".
Tức thì một nha hoàn thiếp thân của hoàng hậu lại lớn giọng phản bác: "Ngươi còn dám lẻo mép?! Ngày ngươi cứu giá Trữ quân, nương nương cho mời ngươi đến nhưng vì mệt mà không ban thưởng.
Thứ nữ hẹp hòi nhà người chắc chắn đã ghi hận nương nương mới giở trò tiểu nhân như vậy!!".
Từ Châu Hiền thật muốn cười, một cái cớ như vậy mà cũng lôi ra được, đủ châm chọc.
Nàng như bỏ ngoài tai lời kia, chăm chú nhìn Lâm đế, là quỳ nhưng cũng không hề thấp hèn, trong mắt sắc lạnh tương hướng.
Bạch Hạ quỳ sau lưng Từ Châu Hiền, tại góc khuất nàng lại bày ra một thủ thế.
Từ Thi Vũ vốn ngồi cạnh Lâm đế liền thu vào đáy mắt.
Tức thì ả ta có chút không cam lòng nghiến răng.
Ả ta vẫn hi vọng Vu hậu lẫn Từ Châu Hiền hôm nay đều cùng ôm nhau chết.
Như vậy tháng ngày của ả ta sau này mới thoải mái.
Bất quá, Từ Thi Vũ vẫn cần Từ Châu Hiền bày mưu cho.
Vào cung không lâu nhưng ả ta học được đạo lý, không có chỗ dựa thì là chết.
Phủ Thừa tướng đã bỏ mặc ả, nếu không có Từ Châu Hiền bày mưu bám được Lâm đế, ả coi như xong.
Vậy nên Từ Thi Vũ liền ngả người vào lòng Lâm đế, một tấm dung nhan lả lơi mị hoặc, nói: "Bệ hạ, cần gì phải thượng hỏa như vậy a? Từ tiểu thư dù sao cũng là muội muội thần thiếp, người có thể để nàng minh oan một lần không a? Như vậy, dù có định tội người khác cũng không cho chuyện này có ẩn tình!".
Lâm đế đều mê mệt Từ Thi Vũ, lời mỹ nhân vừa nói liền vô cùng thuận tai.
Hắn ta liền phất tay áo: "Coi như nể mặt ái phi trẫm cho ngươi một cơ hội, ngươi tự mình biện giải.
Nếu không làm rõ được, chiếu thêm tội kinh nhiễu thánh giá, ngươi phải xử án lăng trì!".
Nói vừa xong, chính điện liền sợ đến ngây người.
Hoàng hậu giấu người sau mành không nén được hả hê, Ninh tiệp dư thì che môi cười lạnh.
Lâm Duẫn Nhi vốn giả ngốc cũng có điểm kinh ngạc rồi biến mất.
Bất quá Từ Châu Hiền lại cảm thấy rất hài lòng.
Đây mới là thứ nàng muốn, Lâm đế ở đây tra án, lại thêm một Từ Thi Vũ thổi gió bên tai, quyền thượng phong đã cầm chắc trong tay nàng.
Chỉ thấy nàng lạy tạ thánh ân rồi lại nói: "Tiểu nữ thỉnh hoàng hậu nương nương cho xem xét bệnh tình.
Tiểu nữ muốn tìm ra kẻ đã ám hại nương, thỉnh mạo phạm!".
Vu hậu không quá thích khẩu khí của Từ Châu Hiền.
Rõ ràng là trong bông giấu kim, như thể tiện nhân này đã sớm đoán ra nàng ta không trúng độc, nên mới dùng "bệnh tình" để hình dung.
Bất quá nàng muốn xem Từ Châu Hiền giãy giụa được bao lâu, vậy nên hừ nhẹ đáp ứng.
Thị tỳ tiến đến, vén một bên mành phượng ra, cẩn dực vén tay áo để lộ một bên cánh tay Vu hậu.
Tay áo vừa vén rõ liền thập phần kinh hãi, cánh tay kia nào có chỗ da thịt nào lành lặn.
Từng mảng ố đen đọng lại ngoằn ngoèo, còn bốc mùi tanh tưởi.
Rõ ràng da thịt mịn màng lại như bị nhúng phải mực đen mà nhiễm bẩn.
Từ Thi Vũ kinh hô nép vào lòng Lâm đế, Lâm đế cũng có chút ghét bỏ không nhìn đến.
Trái lại, Ninh tiệp dư đứng cạnh Từ Châu Hiền lại khá trấn định, không biểu tình quá nhiều.
Từ Châu Hiền thu hết tràng cảnh trên điện vào đáy mắt, tay phải vô thức vuốt vuốt viền áo bên trái.
Nàng kích động, thật sự rất kích động.
Nước cờ hung hiểm hôm nay, nếu thành công, nàng có thể gần Lâm Duẫn Nhi hơn rồi.
Thị tỳ kia cảm thấy đã đủ liền đặt tay Vu hậu lại, hếch mũi nhìn Từ Châu Hiền: "Làm sao? Nương nương bị ngươi hại như vậy, ngươi còn gì để nói?".
Chính điện trầm mặc, không tiếng đáp lại.
Cứ tưởng Từ Châu Hiền đã khoanh tay chịu trói, nào ngờ nàng lại cười rộ lên, tựa như chuông bạc trong gió xuân, nàng nói: "Tiểu nữ đoán không sai, nương nương làm gì có trúng độc".
Thái y hầu trực ngồi một bên, vốn định chỉ yên lặng, nghe xong lại lặp tức ra mặt: "To gan!! Một thứ nữ như ngươi biết gì mà dám xuất khẩu cuồng ngôn?!".
Từ Châu Hiền thu lại tiếu ý chưa tan, một đôi đồng tử trơn bóng không thấy đáy, nàng nói: "Tiểu nữ có thể không biết nhiều về y thuật.
Bất quá, "bệnh tình" nương nương mắc phải, tiểu nữ lại có cách trị".
Từ Châu Hiền dứt lời chính điện đều là không thể tin cùng nghi hoặc.
Lâm Duẫn Nhi chậm rì rì cắn thêm một góc điểm tâm.
Phượng mâu dừng lại ở chỗ Từ Châu Hiền một lúc lâu.
Chỉ thấy môi mỏng khẽ cong, nàng thật sự hiếu kì, hôm nay Từ Châu Hiền sẽ sống hay chết đây?
Chỉ thấy Bạch Thúy tiến đến, ôm tráp gỗ đến trước mặt Châu Hiền, tráp gỗ khá đơn sơ, chỉ tầm nửa thước vuông.
Từ Châu Hiền từ tốn chỉnh tráp gỗ ngay ngắn, từ tốn nói: "Bẩm bệ hạ, tiểu nữ vốn lưu lạc nhân gian nhiều năm.
Không cao siêu hiểu biết nhưng lại biết vài thứ khá thú vị.
Tỷ như trong giới thương nhân giàu có thường săn lùng một loại ong.
Loại ong này khá hiền lành, sẽ không tấn công ai, kể cả khi có người lấy mật từ tổ của chúng...".
Chậm một chút, trông thấy mọi ánh mắt đều thu về mình, Từ Châu Hiền mới bình thản tiếp lời: "Điều kì lạ ở đây, là chúng không phân biệt được mùi hương từ mật của mình.
Vì vậy chúng không xác định được ai lấy mật mà tấn công.
Bất quá, nếu dùng mật ong của nó phối với dược liệu khác, chúng lại nhận ra mùi mật của mình, rồi sẽ tấn công "thứ" đã lấy mật ngay! Đó là lý do vì sao chúng được gọi là ong loạn hương".
Nói đến đây, Từ Châu Hiền lại cứ vậy mở tráp gỗ ra, bên trong cư nhiên là một tổ ong xù xì.
Được giải thoát lũ ong này lập tức tràn ra khắp điện.
Tiếng kinh hô truyền đến.
Còn có cả tiếng hộ giá, tất cả đều sợ đến ngây người rồi!!
Từ Châu Hiền thần sắc nhạt nhẽo, nàng chậm rãi nói: "Bệ hạ không cần lo lắng, loại ong này vốn nhỏ bé vô cùng, không có tính sát thương, sẽ không gây hại bao nhiêu.
Chẳng qua, chúng bay ra là để "đòi" lại mật mà thôi".
Lúc này Lâm đế