Lâm Hinh Phúc đều là không thể tin cùng khiếp sợ.
Mấp máy môi nhìn Từ Châu Hiền: "Làm càn?! Ngươi dám đánh ta?!".
Từ Châu Hiền cảm nhận lòng bàn tay truyền đến từng trận bỏng rát, chính là do dùng quá khí lực.
Nhưng nàng không đau, ngược lại còn vô cùng thư sướng.
Từ lúc trọng sinh nàng đã hận không thể bóp chết Lâm Hinh Phúc.
Hôm nay có thể đánh nàng ta như vậy.
Quả là khó nén hả hê.
Từ Châu Hiền bình thản kéo Lâm Duẫn Nhi ra sau mình, sóng lưng thẳng tắp.
Đối diện với Lâm Hinh Phúc, thần sắc cũng không vi loạn.
Nàng lạnh giọng: "Làm sao lại không dám? Thế nữ, bản cung dù thế nào cũng sắp đặt chân vào hoàng gia, lễ nghĩa tôn ti cũng học được vài phần.
Điện hạ vốn dĩ là Trữ quân đương triều, há để ngươi tùy tiện khinh khi như vậy? Hoặc là ngươi nghĩ, một thế nữ liền có thể cười nhạo Trữ quân Đông Yên quốc?".
Lâm Hinh Phúc bị nói đến á khẩu, lửa giận xông lên đỉnh đầu.
Bị một quân quý tát, tước quý nào cũng sẽ cảm thấy tôn nghiêm bị xâm phạm.
Nhưng phát tác ngay tại Từ gia như vậy, quả thật không hay.
Chỉ có thể gắt gao trừng Từ Châu Hiền, khí tức nguy hiểm mơ hồ tỏa ra.
Từ Châu Hiền chính là ra tay rất nặng, một bên má Lâm Hinh Phúc đều ửng đỏ cả lên.
Nàng lại không nhìn đến, bình thản nói với Lâm Duẫn Nhi: "Điện hạ đi đường mệt mỏi, trước đến viện tiểu nữ nghỉ chân một chút.
Còn chuyện chuyển lễ vật này, cứ để hạ nhân làm là được rồi".
Lời thật khéo, không phải Lâm Hinh Phúc cũng hộ giá đem lễ vật đến đây hay sao? Nói như vậy, chẳng khác đánh đồng nàng ta cũng là hạ nhân.
Hoặc là, nhắc nhở Lâm Hinh Phúc.
Dù nàng ta có giỏi giang đến đâu, vĩnh viễn đừng mong trèo lên đầu bề trên.
Lâm Hinh Phúc bị chọc giận đến lồng ngực phập phồng, xiết tay khanh khách nhìn bóng lưng hai nữ nhân đi xa.
Mắt phượng ám trầm.
Hay lắm Từ Châu Hiền!! Ta không tin không chế ngự được một thanh chủy thủ như nàng!!!
Từ Châu Hiền lúc trước còn lo ngại thị phi mà không mang Lâm Duẫn Nhi vào viện tử mình.
Nhưng bây giờ, các nàng đã danh chính ngôn thuận được ban hôn, có gì để cố kị.
Vậy nên nàng cứ vậy bình thản mang Lâm Duẫn Nhi về Di Nhiên viên.
Trong viện, Bạch Thúy đang tưới nước cho vài chậu cây dưới hiên.
Thấy các nàng liền quỳ xuống thỉnh an.
Từ Châu Hiền phất tay ý tứ miễn lễ, Lâm Duẫn Nhi một bộ ngốc nghếch theo chân nàng vào trong, thập phần vô hại.
Từ Châu Hiền lại cầm lên một chậu đỗ quyên tươi tốt, nàng nâng trước mắt Lâm Duẫn Nhi, nhẹ giọng: "Điện hạ, người thấy sao?".
Lâm Duẫn Nhi phượng mâu lòe lòe sáng, vui vẻ ôm chậu đỗ quyên đó vào lòng, cười đến thấy răng không thấy mắt: "Hoa...!hoa, a...!đẹp!".
Đối với cây cỏ, Lâm Duẫn Nhi luôn sinh ra một cỗ đặc thù yêu thích.
Không rõ là nàng giả ngốc mà yêu thích, hay thật sự là vậy.
Từ Châu Hiền cười khẽ, tiếu ý không sâu nhưng chân thật.
Vừa lúc Bạch Thúy lại tri kỉ mang đến trà nước liền lui xuống.
Dưới mái hiên liền chỉ còn hai người các nàng.
Lâm Duẫn Nhi nâng chậu đỗ quyên ngang tầm mắt thưởng thức.
Phượng mâu nhanh chóng rút đi si ngốc, còn sót lại là thâm sâu không thấy đáy.
Phải nói, phàm là xuất thân hoàng gia, kĩ năng diễn kịch không phải chỉ bình thường cao siêu.
Chỉ thấy nàng có vẻ tán thưởng nói: "Ngươi cũng rất có tài chiếu cố cây cỏ, cô còn nghĩ ngươi chỉ giỏi bày kế hại người thôi".
Từ Châu Hiền bình thản cười: "Chỉ là chút chuyện giết thời gian, tiểu nữ đặt chút tâm tư, cây cỏ sẽ tươi tốt cả thôi".
Lâm Duẫn Nhi lại có vẻ thích bộ dáng kiêu ngạo này của Từ Châu Hiền hơn.
Tựa như một thanh chủy thủ tinh mỹ, dù nằm yên sát khí vẫn có thể lấy máu.
Ngược lại, lúc Từ Châu Hiền nằm dưới thân nàng, hạ giọng lấy lòng, nàng lại vô thố không đỡ được.
Lâm Duẫn Nhi vuốt vuốt đóa đỗ quyên đang nở rộ, ngọc thủ thon dài, khớp xương rõ ràng, phá lệ đẹp mắt.
Nàng nửa đùa nửa thật nói: "Lúc nãy ngươi ra tay không không nhẹ khí lực đâu.
Nếu ngươi là tước quý, có phải đã đánh Lâm Hinh Phúc đến vỡ đầu đổ máu hay không đây?".
Từ Châu Hiền cong môi, chăm chú nhìn Lâm Duẫn Nhi, một đôi đồng tử trơn bóng, hắc bạch phân minh.
Nàng hồi đáp: "Là nàng ta không biết thân phận tôn ti, dĩ hạ phạm thượng là đáng đánh".
Lâm Duẫn Nhi nhướn nhẹ mày phượng, tiếu ý không rõ ý vị.
Nàng đặt chậu đỗ quyên xuống.
Nắm lấy tay Từ Châu Hiền, chẳng tốn khí lực đã kéo được đối phương vào lòng.
Nàng cầm bàn tay đã ửng đỏ của Từ Châu Hiền lên xem, thổi nhè nhẹ: "Đều đỏ hết lên, ái phi nhọc lòng vì cô rồi".
Từ Châu Hiền cảm nhận được cỗ khí tức cường hãn đang vây lấy mình.
Từng chút xâm chiếm, tuyến thể của nàng như ngửi thấy mùi ngon mà mơ hồ rục rịch.
Nàng đè lại xao động trong người, nhẹ giọng: "Vì điện hạ, đây là tiểu nữ phải làm".
Lâm Duẫn Nhi mỉm cười, như trêu đùa Từ Châu Hiền nói: "Úc, xem ra cô có phúc khí, có thể thú được một thê tử không tồi.
Còn đổi lại, suýt chút, cô chỉ có thể làm tỷ phu của ái phi, đều nhờ ái phi bản lĩnh cao siêu a".
Từ Châu Hiền có điểm buồn cười, nàng thấp hơn Lâm Duẫn Nhi cả cái đầu, lúc bị ủng vào lòng chỉ thể cố ngước đầu để nhìn thấy dung mạo nhu nhã kia.
Nàng nói: "Là tiểu nữ lớn mật, không quy củ dám đoạt cả trượng phu của tỷ tỷ, điện hạ không thấy vậy sao?".
Lâm Duẫn Nhi vẫn thổi thổi tay cho Từ Châu Hiền.
Môi mỏng khép mở, như than thở nói: "Thú Từ Thi Hiền? Úc, không phải là cho Lâm Hinh Phúc đội nón xanh hay sao?".
Từ Châu Hiền cũng không kinh ngạc, Lâm Duẫn Nhi hẳn đều nắm hết mọi thứ trong bàn tay cả rồi.
Thảo nào khó trách, đời trước Lâm Hinh Phúc chưa đánh đã bại dưới tay nàng ấy.
Đôi lúc phẫn trư ăn hổ lại là nước cờ không tài nào đỡ được.
Chỉ thấy tiếu ý bên môi Châu Hiền chậm rãi nở rộ.
Tựa như xuân phong phá băng, ôn nhu từ tốn.
Dung mạo thanh tú lại nhiễm thần sắc dương quang ấm áp.
Lâm Duẫn Nhi nhìn mà ngẩn người, nàng chưa từng đặt nặng vẻ bề ngoài.
Nhưng hôm nay nàng thật sự có cảm giác Từ Châu Hiền rất dễ nhìn, vô cùng dễ nhìn.
Mà khí tức trên người đối phương cũng phi thường dễ ngửi, quả không phụ phẩm cấp cao từng gây náo động kinh thành.
Từ Châu Hiền mơ hồ cảm thấy không ổn.
Khí tức trên người Lâm Duẫn Nhi càng lúc càng nồng đậm, như thể sắp xuyên thủng cơ thể nàng, xâm chiếm hết mọi thứ.
Nàng vội đẩy Lâm Duẫn Nhi ra, chậm rãi nói: "Điện hạ, canh giờ không sớm nữa, người nên hồi cung, tránh làm kẻ khác nghi ngờ".
Lâm Duẫn Nhi yết hầu nhấp khẽ, cuối cùng cũng buông Từ Châu Hiền ra.
Thầm giận chính mình suýt thì mất khống chế.
Nàng cầm theo chậu đỗ quyên, bước mấy bước khỏi hiên, lại quay đầu nhìn Từ Châu Hiền, nhàn nhạt nói: "Nhu thuận chờ phân phó của cô".
Từ Châu Hiền mỉm cười, thong dong thi lễ: "Tiểu nữ minh bạch, cung tiễn điện hạ".
Lâm Duẫn Nhi một mạch ly khai.
...!
Lễ thành hôn của Trữ quân đương triều vốn là được đốc thúc, người ngoài nhìn vào cũng khó hiểu.
Lúc trước thì trì hoãn, bây giờ làm sao lại không cho quân quý người ta cập kê đã rước vào cung?
Bất quá, chuyện này cũng không ai dám lớn tiếng nói tới lui, tránh chọc giận Lâm đế.
Cũng tránh chọc giận Lệ phi vốn là tỷ tỷ của Trữ phi sắp tới.
Hoàng hậu sau chuyện hạ độc đã sớm khỏi từ lâu.
Nhưng chẳng rõ làm sao vẫn luôn nằm giường bệnh.
Duy chỉ có Từ Châu Hiền quá rõ, ả ta tính mưu nhiều năm, nhất