Lâm Duẫn Nhi hiếm khi thấy Từ Châu Huyền bất an như vậy.
Có thể nói, Từ Châu Huyền là con cờ tài năng nhất trong tay nàng bây giờ.
Không chỉ tận tâm chu đáo, còn thông tuệ sáng suốt.
Nàng ngại gì không trọng dụng Từ Châu Huyền.
Thông thường, lớp mặt nạ Châu Huyền đeo lên luôn là bất biến với thời cuộc.
Nhạt nhẽo lại vô vị.
Hôm nay, hiếm khi thấy Châu Huyền bộc lộ cảm xúc như vậy.
Lâm Duẫn Nhi cười khẽ, nắm lấy cằm Từ Châu Huyền nâng lên, phượng mâu sâu không thấy đáy.
Nàng nói: "Ái phi đây là làm sao?".
Từ Châu Huyền mím nhẹ môi, cuối cùng không nói.
Dù linh cảm nàng rất chuẩn xác, nhưng Lâm Duẫn Nhi cũng rất cường đại, nàng ấy sẽ không bị những lo lắng linh tinh này làm ảnh hưởng.
Vậy nên nàng chỉ cười lắc đầu, ra hiệu vô ngại.
Lâm Duẫn Nhi thấy vậy cũng không hỏi đến nữa.
Đứng thẳng người, ngọc thủ lười nhác vuốt viền áo thêu mãng long, cử chỉ tầm thường như lại mang theo ưu nhã đạm nhiên.
Từ Châu Huyền thấy vậy cũng nhanh chóng sửa soạn đến dự yến trừ tịch.
Từ Châu Huyền tiến đến bàn trang điểm, khinh thủ lấy ra một hộp yên chi bằng gốm sứ tinh xảo, nhỏ chỉ bằng hai ngón tay.
Nàng bình thản tháo nắp, bên trong là yên chi yêu diễm hồng sắc, đầu ngón tay nhẹ chạm, từ tốn lướt một vòng quanh hộp.
Rồi chậm rãi vẽ lên môi, động tác chậm rãi.
Trong gương đồng, phượng bào của Từ Châu Huyền phản chiếu lại một mảnh lộng lẫy.
Lâm Duẫn Nhi từ phía sau ôm lấy Từ Châu Huyền, tựa chóp mũi vào cổ nàng hút một ngụm.
Mềm giọng: "Ái phi, nàng thật đẹp".
Từ Châu Huyền cười khẽ, nàng đóng hộp yên chi lại.
Lâm Duẫn Nhi cho tới hôm nay vẫn xem nàng là một con cờ.
Nàng ấy hoa ngôn xảo ngữ, ngon ngọt dỗ dành nàng nhiều, là vì nghĩ rằng quân quý thích được như vậy.
Chẳng qua, nàng không thích.
Lấy được tín nhiệm của nàng ấy là một chuyện, được nàng ấy trọng dụng là một chuyện.
Nhưng có thể được nàng ấy xem là thê tử mà đối đãi, lại là chuyện không tưởng.
"Điện hạ, tư sắc thần thiếp thế nào, ai cũng thấy.
Người cần gì nói mấy lời này"- Từ Châu Huyền cười nói, như thể hờn trách Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi không giận còn cười.
Chỉnh sửa phượng quan tinh xảo của Từ Châu Huyền cho ngay ngắn.
Nàng nói: "Đó là người ngoài, còn cô, cô vẫn thấy nàng đẹp".
Bởi vì nàng là quân cờ tốt nhất của cô, làm sao không đẹp được.
Từ Châu Huyền không quá theo đuổi vấn đề này, cùng lắm là túi da mà thôi.
Nàng nói sang chuyện khác: "Điện hạ, nên đi thôi, canh giờ không còn sớm".
Canh hai, yến tiệc lần nữa được bày ra, Từ Châu Huyền cùng Lâm Duẫn Nhi cũng ngồi long liễn đến nơi.
Quan viên lẫn phi tần đều đã tề tựu đông đúc, nói cười huyên náo, đèn đuốc sáng rực dưới trời tuyết trắng.
Từ Châu Huyền dắt theo Lâm Duẫn Nhi lộ diện, vài quân quý náo nhiệt lập tức thì thầm chỉ trỏ.
Các nàng trong kinh thành đã thành chuyện cười ai ai bàn tán.
Một Trữ quân ngu xuẩn, một Trữ phi chuyên quyền độc đoán.
Quả là xứng đôi.
Từ Châu Huyền lại không đặt mấy lời nhàm chán này vào tai.
Phất tay miễn lễ cho đám người đó xong, nàng dẫn theo Lâm Duẫn Nhi, ngồi xuống tọa kỉ của các nàng.
Thái giám lập tức tiến đến hành lễ, bày trà nước điểm tâm.
Lâm Duẫn Nhi thấy điểm tâm lập tức sáng mắt, vội cầm lấy một khối cắn nuốt.
Từ Châu Huyền chậm rãi châm trà, rồi dùng khăn tay lau lau vụn bột dính bên mép Lâm Duẫn Nhi.
Nhắc nhở nói: "Điện hạ chậm dùng, coi chừng nghẹn".
Quả thật nhìn vào, có khác gì một bảo mẫu trông giữ tên ngốc.
Từ Thi Ảnh ngồi ở trà kỉ đối diện chính là thấy như vậy.
Ả ta thầm cười nhạo, ả thứ nữ này thông tuệ được bao nhiêu, chẳng qua cũng đâm đầu vào tên ngốc đó thôi.
Trữ phi sao? Thật đủ trào phúng.
Bất quá, điều làm Từ Thi Ảnh đến giờ vẫn sợ hãi Từ Châu Huyền, chính là ả ta không tra ra được tay chân của Từ Châu Huyền.
Lần trước, chuyện bức họa, Từ Thi Ảnh chắc chắn Từ Châu Huyền đã giám sát mình mới biết rõ như vậy.
Nhưng dù lật tung cả Từ phủ, ả ta vẫn không tra được tên nội gián đó mà trừ khử.
Từ Châu Huyền đương nhiên cảm ứng được tầm mắt của Từ Thi Ảnh.
Nàng nhấc mắt, mày khói khinh nhẹ.
Từ Thi Ảnh lập tức như thấy quỷ mà rụt cổ ẩn mình, sợ hãi Từ Châu Huyền trông thấy.
Từ Châu Huyền hài lòng câu môi, nên biết sợ hãi là vừa rồi.
Trống điểm canh hai, Lâm đế mang theo Vu hậu cùng Lệ phi đến.
Dạ yến vì thế mà nhanh chóng khai tiệc.
Vũ cơ ca múa lả lơi, không khí mang theo hương rượu nồng đậm.
Tiếng cười nói huyên náo.
Từ Châu Huyền không thích vị đạo hoan lạc này cho lắm, chỉ lạnh nhạt phẩm trà.
Vừa hay, nhấc mắt lại trông thấy Vu hậu cũng đang nhìn nàng chằm chằm.
Hai nữ nhân, hai quân quý, cùng vận phượng bào cao quý, cùng đội phượng quan hoa lệ.
Một đoan trang hiền thục, một điềm đạm nhạt nhẽo.
Mỗi người một vẻ, nhưng tuyệt đối không có nhu nhược.
Từ Châu Huyền đương nhiên nhìn ra sát khí thật sâu trong đáy mắt Vu hậu, nàng không tránh lại còn cười nhìn đối phương.
Đứng dậy nâng chén trà ngang mi mắt, nàng nhẹ giọng nói: "Mẫu hậu, thần tức cũng sắp vào hoàng thất một năm, đều nhờ mẫu hậu chiếu cố, ân tình này sâu không kể xiết.
Thần tức xin dùng trà thay rượu, kính mẫu hậu một chén".
Vu hậu trông thấy ai cũng nhìn về phía này, không tiện phát tác, đành giả vờ theo Từ Châu Huyền.
Nàng nâng nhẹ chén rượu trên bàn, từ cao nhìn xuống Từ Châu Huyền, tiếu dung dịu dàng: "Trữ phi có thể chiếu cố cho Trữ quân chu đáo, bản cung đã rất hài lòng.
Bất quá, có nhiều sự, bản cung thấy Trữ phi vẫn xử thế chưa thấu tình, nhưng bản cung sẽ không chấp nhất, từ từ sửa đổi là được".
Lời này của Vu hậu chính là đánh tiếng nhắc nhở Từ Châu Huyền, ý nói nàng gần nhất quá mức chuyên quyền.
Nhưng nàng ta lại rất có khí độ, không chấp nhất, còn dịu dàng bao che.
Nhìn vào, càng thấy Từ Châu Huyền may mắn được bà bà đau sủng như vậy, thậm chí quá phận cũng không bị khiển trách.
(Bà bà: cách gọi mẹ chồng)
Từ Châu Huyền lại không nghĩ vậy, nàng nghe ra nồng đậm cảnh cáo trong lời Vu hậu.
Chẳng qua, nó không lay động được nàng, lớp mặt nạ hoàn mỹ không vết nứt.
Nàng ra vẻ thụ giáo: "Tạ mẫu hậu chỉ bảo".
Nói rồi một ngụm cạn chén trà.
Vu hậu thật sâu trong mắt lóe hàn quang, bất quá đóng kịch phải đóng cho chót, nàng ta cũng ưu nhã uống cạn chén rượu.
Quả thật, thoạt nhìn, hoàng thất này cũng thật có cảm tình, nhi tức cùng bà bà đều thuận hòa như vậy.
Từ Châu Huyền an vị, Lâm Duẫn Nhi bên cạnh vẫn giả ngốc xem ca múa, nhưng ngọc thủ thon dài bên dưới lại nắm lấy tay Từ Châu Huyền.
Đầu ngón tay tỉ mỉ viết gì đó vào tay Từ Châu Huyền.
Từ Châu Huyền đọc ra được ý tứ của nàng ấy.
" Có âm mưu, Đông cung vừa bị lục soát, cô phải đi.
"
Từ Châu Huyền vô thức chậm nửa nhịp hô hấp.
Quả nhiên, bắt đầu rồi.
Kẻ dám lục soát cả Đông cung, trừ Lâm đế có thể là ai.
Nàng vô thức nhìn long ỷ, Lâm đế vẫn đang trêu đùa Lệ phi tận hứng.
Hay lắm, là điệu hổ ly sơn.
Chắc chắn Lâm đế đã đoán mơ hồ gì đó, lợi dụng yến tiệc này để cho người thám thính Đông cung.
Bên trong Đông cung, dưới giường ngủ các nàng chính là mật đạo Lâm Duẫn Nhi chuẩn bị nhiều năm để ra vào hoàng cung.
Nếu hắn ta biết mật đạo, tất sẽ đoán ra Lâm Duẫn Nhi không ngốc, đây với các nàng là bất lợi, chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tuyệt không thể để bí mật