Lâm Hinh Phúc đè Từ Châu Hiền xuống thư án, chẳng mất chút khí lực đã giam cầm nàng dưới thân.
Tin tức tố đặc hữu xâm chiếm tràn ra như thủy triều, như thể muốn xuyên thủng thân thể của Từ Châu Hiền.
Từ Châu Hiền lạnh lùng đẩy đối phương, kéo dãn khoảng cách: "Lâm Hinh Phúc!! Ngươi nên biết điểm giới hạn là ở đâu!! Bản cung không phải là loại hạ tiện như nhân tình của ngươi, tùy tiện trao thân lung tung!!".
Lâm Hinh Phúc đều bị lửa giận làm mờ mắt.
Nàng hung hăng đè tay Từ Châu Hiền lại, mắt đối mắt, dục vọng cùng nộ khí bừng bừng, nàng ta gằn từng chữ: "Từ Châu Hiền!! Đừng tưởng ta không biết, ngươi tới bây giờ vẫn thủ thân, đã không muốn trao cho Lâm Duẫn Nhi, hà tất còn muốn gả cho nàng ta?!! Trái lại, hôm nay ta lại muốn biết cao đẳng quân quý mùi vị rốt cuộc thế nào?!!".
Nói xong đã cảm thấy cỗ tin tức tố ngày càng nồng đậm.
Đây là báo hiệu tước quý đã khẩn trương muốn tiêu kí.
Khi động tình sẽ càng trở nên nồng đậm, kích thích bản năng chiếm hữu.
Bất quá Từ Châu Hiền lại không đáp lại nàng ta.
Nàng thậm chí còn không bị tin tức tố của Lâm Hinh Phúc làm xao động, chỉ lạnh lùng cười, sát khí trong mắt không thèm giấu, nói: "Điện hạ là trượng phu của bản cung, trao thân cho người là chuyện tất yếu.
Không phiền đến kẻ như ngươi lắm lời!!".
Nói rồi nàng vùng vẫy muốn tránh thoát kiềm kẹp.
Lâm Hinh Phúc lại quật mạnh nàng xuống, lần nữa trói chặt tay nàng.
Ở khoảng cách gần như vậy, nàng ta càng cảm nhận được vị đạo thơm ngọt của Từ Châu Hiền.
Đó là vị đạo đặc trưng cho thân thể quân quý mềm mại, chọc người ngứa ngáy.
Ngữ khí nàng ta đột nhiên nhỏ nhẹ lại: " Tiểu Hiền, vì cái gì muốn chống lại ta, ở bên ta không tốt sao? Ta sẽ đối đãi tốt với nàng, sẽ bảo hộ nàng, nàng hà tất gì hết lần này đến lần khác làm chuyện vô nghĩa như vậy.
Nhu thuận nghe ta, được không? Cùng ta đối phó Lâm Duẫn Nhi, sau này đại nghiệp thành, ta nhất định phong nàng làm hậu, được không?".
Tiếu ý Từ Châu Hiền càng phát lạnh, đời trước cũng loại ngữ khí này, cũng mấy lời hoa ngôn xảo ngữ này.
Nàng bị mê muội mà ngu xuẩn.
Hôm nay, nàng sẽ nghe theo sao?! Nực cười!!
Lâm Hinh Phúc đương nhiên nhìn ra Từ Châu Hiền sẽ không dễ dàng nghe theo.
Muốn chế ngự được nữ quân quý này, tất yếu phải phí chút khí lực.
Vậy nên nàng ta dứt khoát kéo cổ áo Từ Châu Hiền mở rộng, muốn tốc chiến tốc thắng.
Đã tiêu kí được đối phương rồi, nàng ta không tin Từ Châu Hiền không nghe theo mình.
Chỉ thấy Từ Châu Hiền lạnh lùng rút chủy thủ từ trong tay áo, lưu loát cắm mạnh vào cổ Lâm Hinh Phúc.
Tốc độ nhanh như thể muốn xuyên thủng cổ họng đối phương.
Lâm Hinh Phúc nhận ra sát cơ, chấn kinh nhảy về sau mấy bước, vừa lúc tránh né khỏi chủy thủ của Từ Châu Hiền.
Thậm chí lưỡi chủy thủ sắc bén còn đang tỏa hàn quang, phảng chiếu lại lớp yên chi tiên diễm trên môi Từ Châu Hiền, cánh môi cong nhẹ, yên chi theo cử động mà mềm mại.
Trào phúng cười nói: "Lâm Hinh Phúc, ngươi cả đời thanh danh rất tốt, chẳng qua là lớp mặt nạ thối nát.
Không lẽ nhị tỷ bản còn chưa đáp ứng đủ cho ngươi? Còn dám ngay trong ngày đại hôn giở trò hạ tiện này?".
Lâm Hinh Phúc lại yên lặng nhìn nàng, trong mắt ngùn ngụt lửa giận.
Như thể không tin được Từ Châu Hiền thế nhưng dám động sát tâm giết nàng ta.
Từ Châu Hiền đứng đó, cung trang có điểm xộc xệch nhưng vẫn lộng lẫy, lưỡi chủy thủ sắc bén như lãnh phong.
Không hề có yếu thế! Chỉ có ngạo khí tàn nhẫn từ xương cốt!
Bất quá, Từ Châu Hiền dù trong tay có vũ khí đi nữa.
Nàng cũng chẳng phải đối thủ của một tước quý thành niên.
Vậy nên chẳng mấy chốc lại bị chế trụ.
"Chát!" - tiếng tát tay thanh thúy.
.
truyện tiên hiệp hay
"Keng!!"
Lưỡi chủy thủ rơi trên đất lạnh, Từ Châu Hiền một tay bị vặn ra sau áp vào góc tường.
Sau lưng nàng là Lâm Hinh Phúc gắt gao kẹp chặt.
Má nàng bị tát vẫn còn mơ hồ ửng đỏ.
Lâm Hinh Phúc kề sát vào tai Từ Châu Hiền, lạnh lùng rít từng chữ qua kẽ răng: "Từ Châu Hiền!! Ta nói cho ngươi biết!! Ta hôm nay nhất định phải có được ngươi!! Còn phải ép ngươi hầu dưới thân ta!!".
Nói rồi đã nâng tay muốn xé vai áo Từ Châu Hiền xuống.
Trong mắt nàng ta chỉ còn điên cuồng cùng thô bạo của kẻ đi săn.
Khi bắt được con mồi liền muốn dùng cách thô bạo nhất để cưỡng chiếm.
Bất quá, tiếng ầm vang phá cửa lại cắt ngang nàng ta.
Chỉ thấy người tiến vào lại là Lâm Duẫn Nhi.
Phượng mâu sắc bén nhìn đôi nữ nhân kia, sắc mặt thâm sâu không rõ.
Sát khí xung quanh người không thể giấu, tràn ra như vũ bão, đao kiếm tương hướng!
Lâm Hinh Phúc thập phần chấn kinh, không phải nói Lâm Duẫn Nhi hôm nay không đến hay sao? Làm sao lại xuất hiện ở đây?!!
Từ Châu Hiền thầm thở phào, dù biết rằng sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng nữ nhân này xuất hiện vẫn làm nàng bớt một phần lo lắng.
Lâm Duẫn Nhi lạnh lùng nhìn tràng cảnh trước mắt, thê tử của nàng lại bị người ta đẩy vào góc tường, nhu nhược không thể chống trả.
Dù biết rằng, đây chỉ là đóng kịch để bẫy Lâm Hinh Phúc, nhưng nàng vẫn không khống chế được mà phẫn nộ.
Không chỉ là tôn nghiêm lãnh thổ bị xâm phạm, mà còn là ghen tuông!
Từ Châu Hiền mềm nhẹ nhìn nàng: "Điện hạ, người đến rồi".
Ngắn ngủi câu này lại làm Lâm Duẫn Nhi triệt để bùng nổ.
Không nói không rằng đã vung thẳng một quyền vào mặt Lâm Hinh Phúc.
Tiếng xé gió của quyền cước vang lên chói tai.
Lâm Hinh Phúc cũng đâu nghĩ sẽ như vậy, ngẩn người không kịp tránh.
Vậy nên hứng trọn một quyền của đối phương, thân người bị chấn động lui về sau va vào vách tường lạch cạch.
Một bên má nàng ta nhanh chóng sưng tấy, thậm chí chấn động quá mạnh, làm nàng ta đứng không vững mà quỵ xuống.
Từ Châu Hiền có nho nhỏ chấn kinh, vốn chỉ định nhờ Lâm Duẫn Nhi đến đóng nốt màn kịch.
Đối phương làm sao lại thất thố như vậy.
Nếu truyền ra ngoài, hoàng thất ẩu đả, Lâm đế nhất định sẽ vịn cớ này làm khó dễ nàng ấy.
Lâm Duẫn Nhi lại không muốn ngừng lại nhanh như vậy.
Nàng tiến lên mấy bước, từ trên cao nhìn xuống Lâm Hinh Phúc.
Không do dự đã đạp thẳng một cước vào vai nàng ta, gắt gao đè chặt nàng ta dưới chân mình, khí lực mạnh kinh người.
Lâm Hinh Phúc giãy giụa muốn tránh thoát.
Nhưng bàn chân Lâm Duẫn Nhi đặt trên người lại nặng tựa ngàn cân, không thể lay động.
Nàng ta trừng mắt nhìn đối phương, lửa giận ngùn ngụt.
Sắc mặt Lâm Duẫn Nhi đông lạnh, như thể băng thiên tuyết địa.
Rõ ràng khí trời vào hạ oi bức, nhưng trong thư phòng đều bị nộ khí của nàng làm đông cứng, thở cũng không thở nổi.
Từ Châu Hiền sửa lại vai áo, vội tiến đến, nàng nắm tay áo Lâm Duẫn Nhi, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, đủ rồi.
Thần thiếp không sao".
Lâm Duẫn Nhi gần như bị giận dữ làm mờ lý trí, nhưng một lời nhẹ nhàng của Từ Châu Hiền lại làm nàng dần trấn tĩnh.
Nàng vẫn chế trụ Lâm Hinh Phúc, nhưng một tay khác lại ôm trọn Từ Châu Hiền vào lòng.
Nàng không rõ ý tứ hỏi Từ Châu Hiền: "Nàng luyến tiếc nàng ta?".
Luyến tiếc Lâm Hinh Phúc? Từ Châu Hiền khinh nhíu mày, nàng chán ghét Lâm Hinh Phúc thế nào, nàng ấy cũng biết.
Làm sao lại đột nhiên hỏi nàng như vậy?
Từ Châu Hiền kề sát vào tai Lâm Duẫn Nhi, đè thấp ngữ khí: "Điện hạ, nàng ta không đáng để người hạ thủ, hơn cả hôm nay quan khách đông đúc, người ẩu đả như vậy, thanh danh không tốt lắm".
Lâm Duẫn Nhi cũng không rõ có nghe được lời của Từ Châu Hiền hay không, bất quá hành động thân