Nét mặt Từ Châu Hiền vẫn tĩnh lặng như một khoảng băng trì, mỏng manh nhưng lạnh lẽo.
Chỉ có bàn tay đang cầm chén trà xiết chặt đến trắng bệch, mới đủ thấy tâm tình nàng đang dậy sóng thế nào.
Bạch Hạ đứng bên cạnh cúi thấp đầu, không rõ do đâu nàng cảm thấy không khí chung quanh đè nén đến khó thở.
Mỗi lúc một tăng thêm.
Cuối cùng vẫn là Châu Hiền thu hồi lại nộ khí của bản thân, nàng nhấp ngụm trà sớm nguội lạnh.
Vị trà đắng ngắt khó chịu, nhưng nàng không ngại.
Lúc này Bạch Hạ mới dè dặt tiến lên một bước "Tiểu thư, ta nên đến đại sảnh tiếp đón Thế nữ".
Châu Hiền chỉ ân một tiếng đã biết, sau lại cong khóe môi lạnh băng, nàng đương nhiên phải đi.
Lâm Hinh Phúc cùng Từ Thi Âm, đúng là nên đi để xem đôi cẩu nữ nhân này đã gian díu đến thế nào rồi.
Chút nợ cũ nàng vẫn còn chưa đòi đâu.
...
So với mấy vị tiểu thư trong phủ vội vã chỉnh trang tiếp đón Thế nữ, thì Châu Hiền thong dong hơn rất nhiều.
Thậm chí trên búi tóc nàng cũng chỉ duy nhất một trâm gỗ mộc mạc, y phục đạm sắc như thường ngày.
Dáng vẻ trước sau là khoan thai đến chậm.
Bạch Hạ đều đã gấp đến một đầu mồ hôi, Thế nữ giao thiệp cùng Thừa tướng gia rất hảo, lần này đến mười phần là mang gấm lụa cùng tặng phẩm cho quân quý trong phủ để chuẩn bị dự cung yến.
Tiểu thư lại đến chậm, thể nào cũng bị chiếm hết phần tốt.
Châu Hiền làm sao không đoán ra được Bạch Hạ nghĩ gì, nhưng nàng lười giải thích.
Đồ của Lâm Hinh Phúc, nàng đã không có đủ kiên nhẫn để nhìn, nói chi phải tranh đoạt.
Huống hồ.
Chợt Châu Hiền như thấy được nữ nhân vận bạch y thêu bạc hạc đó...!
Sớm thôi, nàng nhất định sẽ gặp lại nàng ấy...!
Chủ tớ Châu Hiền còn đang thong thả đi trên phiến đá thì một cái tiểu tư chạy lướt qua các nàng, thậm chí là vội đến mức suýt va phải Châu Hiền.
Bạch Hạ nhanh mắt chắn trước Châu Hiền, sợ nàng bị ngã, sau lại không vui lên tiếng "Ngươi...".
Chỉ là Bạch Hạ còn chưa nói được gì thì tên tiểu tư kia đã hung hăng nói "Các ngươi không có mắt hay sao?! Có thấy ta đang mang tặng phẩm của Thế nữ không, vạn nhất hư hại, mười cái mạng nha hoàn của các ngươi cùng không đền nổi!!".
Châu Hiền vừa vào phủ chưa lâu, quả thật y phục không thể sánh cùng kẻ khác, nhưng cũng không đến nỗi bị gọi là nha hoàn.
Chỉ là tên tiểu thư trước mắt này là đang ỷ thế hiếp người quá đáng, đã là kẻ đi đứng không đường hoàng còn quay lại chửi người.
Bạch Hạ lập tức khó chịu, định phản bác đã bị Châu Hiền nâng tay ngăn cản.
Châu Hiền nét mặt dửng dưng, nàng thong thả chỉnh lại y phục, tựa tiếu phi tiếu nhìn tên tiểu tư kia, quả nhiên là người của phủ Lâm vương, dựa hơi Thế nữ, thảo nào khinh người đến vậy.
Nàng nhẹ giọng, như có như không mỉa mai "Vị tiểu ca này nói không hề sai, đúng là tặng phẩm của Thế nữ trọng yếu hơn.
Vẫn là nô bộc Lâm vương phủ nhãn lực sâu rộng, làm kẻ khác bội phục".
Rõ ràng tên tiểu tư kia đã nhận lầm Châu Hiền là nha hoàn, nàng vẫn tán thưởng hắn ta có nhãn lực, còn dùng ví von cả Lâm vương phủ.
Không phải xích lõa châm chọc người từ phủ Lâm vương đều ngang ngược mắt cẩu hay sao.
T
iếc một điều, tên tiểu tư đó vẫn không nhận ra dị thường, còn hưởng thụ lời của Châu Hiền "Coi như ngươi còn có mắt, ta là người bên cạnh Thế nữ, còn không để lũ nha hoàn các ngươi học hỏi sao?".
Bạch Hạ có chút buồn cười nhưng cố nhịn, ngược lại vẻ mặt Châu Hiền vẫn thủy chung nhạt nhẽo, nàng cười cười "Ân, đúng vậy, chủ nào tớ nấy, quả nhiên người bên cạnh Thế nữ không thể là loại tầm thường như bọn ta".
Lời này đã biến thành mượn cây hòe mắng cây dâu, cười nhạo cả chính Thế nữ đương triều.
Tiểu tư kia cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không rõ ở đâu, cuối cùng khoát khoát tay, ôm theo đống tặng phẩm ly khai.
Bạch Hạ nhỏ giọng gọi "Tiểu thư...".
Vừa nãy Châu Hiền là có chút nặng lời, để kẻ khác nghe thấy tiểu thư mắng Thế nữ, ngược lại là không hay.
Châu Hiền lại lười quản, nàng khiêu mi, không tiếng động nhìn lướt qua tàn cây cách đó mười mấy bước, sau lại hờ hững nói "Đi thôi".
Bạch Hạ cũng không nói gì hơn, lẳng lặng theo bước Châu Hiền.
...
Đến khi chủ tớ Châu Hiền đi xa, dưới tàn cây mới bước ra hai đạo nhân ảnh.
Người đến là một nữ nhân thân người cao ráo, dung mạo tinh xảo góc cạnh, mắt phượng mày ngài, chóp mũi cao cao lại anh khí bừng bừng.
Một thân chế phục hoàng tước hắc sắc tinh xảo, tay áo thêu vài phiến lá trúc lục sắc.
Nàng ta trầm tư nhìn theo bóng lưng của Châu Hiền, thật đủ thú vị, một nữ quân quý còn chưa cập kê, lấy đâu ra dũng khí mắng chửi cả phủ Lâm vương.
Nàng thấp giọng hỏi tên nô bộc bên cạnh "Nữ quân quý kia là ai, ta chưa từng trông thấy nàng ta".
Tên nô bộc bên cạnh lau lau mồ hôi trên trán, nghĩ ngợi một lúc mới hồi đáp "Hồi Thế nữ, có lẽ đó là tam tiểu thư phủ thừa tướng vừa được đón về".
Lâm Hinh Phúc hơi động đuôi mắt, sắc mặt vẫn một bộ thâm trầm khó đoán.
Nô bộc bên cạnh lại thầm thương cảm cho tên tiểu tư khi nãy.
Phải biết Thế nữ ghét nhất là loại nô tài bôi nhọ thanh danh phủ Lâm vương.
Hắn ta coi như khó sống nổi.
...
Vốn cứ nghĩ chủ tớ Châu Hiền là đến muộn, nào ngờ lúc các nàng đến, cả cái bóng của Thế nữ cũng không thấy đâu.
Châu Hiền cũng như đã đoán được chuyện này nên không có chút biểu tình.
Ngược lại chủ mẫu cùng đám tiểu quân quý trong phủ lại đang huyên náo cả lên, bận rộn chuẩn bị trà nước, cả lúc Châu Hiền xuất hiện cũng không hay biết.
Châu Hiền cùng Bạch Hạ lẳng lặng chọn góc khuất đứng, giảm nhẹ cảm giác tồn tại xuống.
Nhưng dù vậy, dáng vẻ thong dong của nàng giữa chốn náo nhiệt càng thêm nổi bật.
Châu Hiền nhấc tầm mắt, nhìn lướt qua mấy cái quân quý Từ gia.
Từ Thi Vũ đã vận một bộ trường sam lộng lẫy, phục sức xa xỉ.
Mà Từ Thi Âm vẫn vận bạch y thanh khiết, trang dung tinh xảo, khóe mắt nồng đậm xuân ý.
Từ Thi Nhu thì còn nhỏ nên chỉ qua loa chỉnh chu.
Nàng kiềm không được mà cười nhạo bản thân ở kiếp trước, nhìn bộ dáng nôn nóng của Từ Thi Âm rõ rệt như vậy, nàng nên sớm đoán được đôi nữ nhân này gian díu cùng một chỗ rồi chứ.
Chỉ trách đời trước nàng quá ngu xuẩn, cũng quá tin người, mới bị các nàng lừa gạt thê thảm như vậy.
Tầm một khắc, Thế nữ quyền khuynh Đông Yên mới tiến vào đại sảnh, vóc người lãnh ngạo, hắc y tinh xảo, dáng vẻ thập phần tiêu soái, giơ tay nhấc chân đều là khí thế hoàng tộc.
Quả không hổ danh hoàng tước mà mọi quân quý ôm mộng.
Chủ mẫu, thiếp thất lẫn toàn đại sảnh đều phúc thân thi lễ "Thỉnh an Thế nữ, thế nữ vạn phúc kim an".
Lâm Hinh Phúc cười cười, từ tốn nói "Từ phu nhân hữu lễ, bản thế nữ đến là để tặng trân phẩm, làm sao nhận nổi đại lễ này".
Chủ mẫu Lưu thị tự nhiên rất có phong phạm, thuận nước nói hùa "Thế nữ quá lời rồi, Thế nữ hạ giá ngược lại là phúc lớn cho gia phủ".
Sau đó hai bên đều nói vài câu khách khí mới vào chuyện chính.
Châu Hiền cúi thấp đầu, hạ rèm mi che đi hận ý nồng đậm trong đáy mắt.
Mất một lúc, nàng mới điều chỉnh lại hô hấp, đè lại hận ý thấu xương.
Nàng không nhìn mặt Lâm Hinh Phúc, không phải là không dám mà là không muốn, nàng chỉ lo nếu nàng trông thấy lại nữ tước quý này...!nàng liền muốn lao đến bóp chết nàng ta.
Lâm Hinh Phúc nhiều năm nay đều giao hảo cùng quan viên trong triều, mục đích lớn nhất của nàng ta chính là lôi bè kéo phái, thuận lợi cho việc thâu tóm quyền lực.
Quả là dã tâm ngút trời.
Mà đời trước, Châu Hiền cũng là một con cờ đáng thương trong tay của nàng ta.
Nàng từng tin nữ nhân này yêu nàng thật lòng, sẽ bảo hộ nàng, sẽ cho nàng chốn nương tựa.
Kết quả lại quá mức nực cười...!Kiếp này, nàng không chỉ muốn báo thù, mà nàng