Từ phủ bị niêm phong, hoa lệ ngày xưa đều mất.
Nghe đồn đãi, hạ nhân trong Từ gia một đêm lại trốn mất mấy người, còn trộm theo đồ quý giá của gia chủ mà trốn.
Quả là họa đến thì tan tác bỏ chạy, nào có loại trung tâm hộ chủ, tại Từ phủ này, nhân tình bạc bẽo hơn nước lạnh.
Vậy nên lúc Từ Châu Hiền đến, cả hạ nhân giữ cửa cũng không thấy đâu, chỉ thấy quan binh canh gác đứng đó.
Trông thấy nàng, quan binh liền vội quỳ xuống hành lễ: "Ty chức khấu kiến Trữ phi, Trữ phi vạn an".
Từ Châu Hiền để Bạch Hạ dìu mình, phượng bào lam sắc kéo dài một đoạn trên nền đất, đan xen tại vạt áo là từng đóa thanh lương trà.
Thanh mát, nhã nhặn và cao quý.
Bộ diêu phỉ thúy trên tóc theo cử động mà đung đưa phát sáng, lung linh như những hạt sương dưới nắng ban mai.
Phượng bào xinh đẹp, trang dung tinh xảo.
Hồng nhân bên cạnh nhân vật quyền lực nhất Đông Yên, chính là nữ nhân này đây.
Từ Châu Hiền lạnh nhạt phất tay, ngữ khí thản nhiên: "Mau bình thân, đã cực khổ các vị quan gia rồi".
Quan binh thầm run sợ, liên tục nói không dám.
Thanh danh độc đoán của Từ Châu Hiền đã vang xa khắp Đông Yên, bọn họ dè dặt trước nàng là điều dĩ nhiên.
Phải biết người người thiên hạ này đều kinh hãi Từ thị đang ngự trị Đông cung.
Thiết nghĩ, một thứ nữ tầm thường, từng bước một trèo lên quyền lực, vô thanh vô thức nắm trong tay quyền sinh sát ngất trời.
Thử hỏi, thiên hạ làm sao có loại may mắn như vậy? Giờ nhìn lại, ai cũng phải khiếp sợ, tâm cơ thứ nữ phải sâu đến thế nào đâu, từng bước bò lên hoàng quyền.
Lúc Từ Châu Hiền tiến vào trong Từ phủ bên trong đã tề tựu đủ đại nhân vật.
Từ Khải, đại di nương cùng chúng thiếp thất đều ngồi tại chính sảnh.
Còn có cả Từ Thi Nhu, hôm nay gặp lại mới thấy nàng ta trổ mã thành thục hơn nhiều, mỹ mạo như hoa, thanh thúy viên hoạt.
Trông thấy Từ Châu Hiền, tất cả lập tức đứng lên hành lễ, duy nhất chỉ có Từ Khải sắc mặt miễn cưỡng, cứng ngắc vái lạy nàng mà thôi.
Từ Châu Hiền cong cong khóe môi, làm như không thấy sắc mặt khó coi của Từ Khải.
Bạch Thúy là hiểu tâm tư Từ Châu Hiền, phất tay nói: "Bình thân".
Tức khắc người Từ gia sắc mặt càng thêm xấu xí, nữ nhân này từng là thứ nữ bọn họ rẻ rúng, hiện tại quyền cao ngất trời.
Nô tỳ từng là nha hoàn trong phủ, giờ còn có thể sẵn giọng miễn lễ với bọn họ.
Thiên địa chuyển dời, mọi thứ đều biến hóa nhanh đến không kịp trở tay.
Từ Châu Hiền thản nhiên tiến đến ghế bành chủ vị, vén váy ngồi xuống, tỳ tay lên thành ghế vịn.
Tư thái này, phượng bào phục sức chói mắt thế này, càng tương phản đối lập với trên dưới Từ gia u ám lụn bại.
Nàng đạm nhiên nhìn từng bộ mặt người Từ gia, khóe môi cong nhẹ.
Tùy tiện nói: "Thừa tướng gia không cần khách khí, bản cung hôm nay đến là muốn đón trắc phi vào cung mà thôi.
Không biết thừa tướng gia có ý kiến gì không?".
Từ Khải mặt già vặn vẹo.
Từ Châu Hiền một câu lại một câu thừa tướng gia, không phải đang chế nhạo hắn bị cắt chức thừa tướng từ lâu rồi hay sao?
Hắn ta có chết cũng không muốn thừa nhận, nữ nhi này của hắn là kẻ đang đạp lên mặt mũi hắn.
Hắn miễn cưỡng nói: "Trữ phi hạ giá quang lâm là may mắn, Trắc phi tất phải theo chân Trữ phi vào cung rồi".
Từ Châu Hiền cười nhẹ, không rõ ý tứ lặp lại: "Phải không?".
Nàng lại không truy cứu vấn đề này, nhìn sang Từ Thi Nhu.
Nàng ta hôm nay vận chế phục quân quý hồng phấn, thanh thoát động lòng người, dựa theo khí tức trên người hẳn đã trải qua động dục kì.
Từ Châu Hiền cười nghiền ngẫm: "Lục muội lâu ngày không gặp càng thủy nộn yêu kiều a".
Từ Thi Nhu vô thức run nhẹ, tiến lên một bước, phúc thân rồi mới nói: "Muội muội không dám, vẫn cần tỷ tỷ chỉ điểm thêm".
Từ Châu Hiền ý cười trong mắt càng sâu, nhưng ý lạnh càng đậm.
Nàng chống một tay bên sườn mặt, tư thái cao cao tại thượng.
Nàng nói: "Không cần phải dè dặt như vậy, sau hôm nay bản cung cùng muội muội cũng thành người một nhà, thân càng thêm thân".
Từ Thi Nhu cúi thấp đầu, thoạt nhìn còn tưởng nàng ta thẹn thùng.
Bất quá, chẳng qua là che đi oán độc trong đáy mắt.
Tam di nương đứng một bên dè dặt, nàng ta cũng chẳng ham muốn vị thế trắc phi gì đó, nhất là cố kị Từ Châu Hiền độc đoán tàn nhẫn.
Nhưng Từ gia hôm nay sụp đổ, đại di nương mượn danh Lệ phi sẽ được miễn chết, nhưng còn mẫu tử nàng ta? Cuối cùng cũng chỉ mong muốn bám víu vào Đông cung để sống sót.
Chính sảnh một mảnh ngưng trọng.
Từ Châu Hiền nhấc mắt nhìn một vòng, người Từ gia hôm nay ai cũng gầy gò thấy rõ, phủ đệ hoa lệ giờ đây hụt trước thiếu sau.
Quả là rất vừa tâm ý của nàng.
"Bản cung đã đến đón trắc phi, trắc phi không định dâng cho bản cung chén trà hay sao?"- Từ Châu Hiền nửa đùa nửa thật nói.
Thiếp thất dâng trà hầu chính thê là tập tục, bất quá, đó là khi thiếp thất đã vào cửa, còn bây giờ Từ Thi Nhu mới chỉ là hữu danh vô thực, còn chưa vào Đông cung.
Vậy nên nàng ta liền nói: "Hồi Trữ phi...!muội thấy dâng trà sớm như vậy, có điểm không thỏa đáng?".
Từ Châu Hiền khinh nhẹ mày khói, Từ Thi Nhu này đúng là còn quá non trẻ, bản tính xốc nổi còn chưa bỏ.
Nàng ta nghĩ phản bác người khác có thể khẳng định mình hay sao?
Từ Châu Hiền cười rộ lên, tựa chuông bạc trong gió xuân, có vẻ rất hứng thú.
Nàng nói: "Hửm? Vậy sao? Nếu vậy tam muội nói thử xem, bản cung là Trữ phi hay muội là Trữ phi? Hửm?".
Từ Thi Nhu cả kinh, tức thì quỳ xuống dập đầu hô: "Tiểu nữ không dám!!".
Người Từ gia cũng lây nhiễm chấn kinh, vội quỳ xuống hô lớn: "Trữ phi bớt giận!!".
Từ Khải thì trái ngược, hắn nén giận đã đủ, còn phải nhìn Từ Châu Hiền lộng hành như vậy, làm sao chịu được.
Giận dữ gầm nhẹ: "Từ Châu Hiền!! Ngươi đừng có được một tấc tiến thêm một thước!! Ngươi còn mang họ Từ, ở đây còn là thân nhân của ngươi!! Há có thể độc đoán không nể thân tình như vậy?!!".
Từ Khải lên án Từ Châu Hiền, lời lẽ hùng hồn, như thể nàng là kẻ đại nghịch bất đạo.
Một bước lên mây thì phụ bạc vong ân, còn dám quay về ức hiếp người trong nhà, đúng là nghịch nữ bất nghĩa bất hiếu.
Đúc kết, chẳng khác tội đồ thiên cổ là mấy.
Từ Châu Hiền không giận còn cười rộ lên nữa, cả gương mặt dạt dào nắng xuân.
Nàng nhìn Từ Khải, cung bào quý giá trên người như đâm đau mắt đối phương.
Ngữ khí nàng nhất quán nhạt nhẽo, nhưng lại mang theo một tia trào phúng nồng đậm: "Thừa tướng gia đúng là người cận thần hiểu lễ nghĩa nhất