Tác giả: Thiên Bình tỷ tỷ
Beta: Lam Vũ
23.
- Ngài có biết tôi là ai không?- Loki nở một nụ cười nhạt nhìn đối phương.
- Là nữ nô mà ta mang về hay công nương của Tararus? - Thor nhìn Loki với ánh mắt mang đầy sự châm biếm và chế giễu.
- Vậy còn ngài? Ngài có biết mình là ai không? - Loki làm như không nghe thấy giọng nói đầy chán ghét kia, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.
Vị tướng quân đệ nhất của Rymal bỗng nhiên khựng lại vài giây. Gương mặt đanh lại trước câu hỏi của Loki. Hắn là ai ư? Đây cũng là câu hỏi hắn luôn tự hỏi chính bản thân mình nhưng đến nay vẫn chưa có câu trả lời.
- Thor Odinson... - Loki chồm người lên phía trước, thì thầm vào bên tai của Thor. - Anh có nghe thấy không, Thor?
Lời thì thầm bên tai khiến Thor dao động, giọng nói dịu dàng hết như một loại mê dược làm tâm trí hắn rối bời, nhưng rất nhanh hắn đã định thần lại, đẩy mạnh Loki ra xa mình.
- Ngươi vừa mới làm gì ta? - Ánh mắt Thor mang đầy sự nghi kỵ, nhìn chằm chằm vào đối phương.
- Ta chẳng làm gì ngài cả. Ta chỉ đang gọi tên người đàn ông quan trọng nhất của cuộc đời ta mà thôi. Và rất tiếc đó không phải tên của ngài. - Giọng nói của Loki bỗng trở nên lạnh nhạt.
Trong một phút thoáng qua, lý trí của cậu đã bị tình cảm làm lu mờ, đã không thể nhịn được mà gọi tên anh, muốn anh nhớ ra cậu là ai. Nhưng khi nghe thấy giọng nói đầy sự xa lạ kia đường như khiến cậu bừng tỉnh. Dù cho cậu có ở ngay cạnh anh, dù cho cậu có gọi tên anh thì vẫn không có tác dụng gì? Chẳng phải anh nói đừng nghi ngờ tình cảm của anh sao? Ngay giây phút cậu gọi tên anh, cậu đã thật sự tin vào tình cảm anh dành cho cậu có thể mang anh trở lại. Là do ma thuật quá mạnh khiến anh quên đi cậu, hay là do tình cảm của hai người quá mỏng manh? Cậu thực sự không hy vọng câu trả lời ở vế thứ hai đâu.
Ha, nực cười làm sao. Uổng cho cái danh xưng Thần Lừa Lọc, Nhị Hoàng Tử kiêu hãnh của Asgard, chiếc lưỡi bạc từng khiến cả một vương quốc hùng mạnh lao đao lại đi tin lời nói yêu thương của một tên đàn ông vừa mới chia tay bạn gái sao. Loki tự cười nhạo vì sự ngu ngốc của chính mình. Cậu mang theo sự thất vọng đến tột cùng, vừa xoay người rời đi liền bị bàn tay thô ráp kia giữ lại. Thor túm lấy bả vai của cậu, ép cậu vào tường, mặt đối mặt với anh. Mắt cậu đã trở nên mù lòa, nên hắn chẳng thể nhìn thấy được sự thất vọng đang tràn ngập bên trong đôi mắt mang màu lục kiều diễm ấy. Tâm trạng Loki gần như tuột dốc không phanh, cậu chẳng còn muốn vùng vẫy thêm làm gì, chỉ yên lặng đứng đó.
Thor bỗng chốc cảm thấy đau lòng, sức sống trong đôi con ngươi màu lục vô cùng xinh đẹp ấy nay đã chẳng còn. Hắn vô thức đưa tay chạm nhẹ lên mắt cậu, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót khó nói thành lời. Cảm xúc này quá đỗi xa lạ đến mức Thor ngây người trong chốc lát.
- Thật buồn cười làm sao? Kẻ tự tay hủy đi đôi mắt của cô ấy lại đang thương tiếc nó sao? Đừng làm bản thân trở nên nực cười như vậy chứ, đại tướng Zagan.
Giọng nói của một người đàn ông khác vang lên, thanh âm hơi trầm xuống và mang theo một chút tức giận nhưng không thể hiện quá rõ ràng. Loki không nhìn cũng biết chính là tên á phù thủy kia. Gã canh thời gian cũng hợp lý quá chứ, vừa khéo giúp cậu thoát khỏi người đàn ông xa lạ mang dáng vẻ thân quen này. Loki vùng thoát khỏi đôi bàn tay của người đối diện. Thor nhíu mày phát hiện có người xuất hiện, dù không đành lòng nhưng vẫn buông tay.
- Công nương không sao chứ? Công tước đang tìm người. - Stephen bước đến đỡ lấy Loki khi thấy bước đi của cậu có vài phần loạng choạng.
- Đưa ta ra ngoài! - Loki bỗng dưng trở nên yếu đuối đến khác lạ, cả người tựa vào lòng ngực của Stephen. - Nhanh lên.
Anh chàng bác sĩ này cũng chẳng hiểu chuyện gì, chỉ thấy vị thần nóng tính mọi ngày trở nên mềm yếu làm Stephen tiếp nhận không kịp.
Stephen đưa một tay vòng ngang eo của Loki, tay còn lại vẽ lên một cánh cổng ma pháp với những tia lửa màu cam. Sau đó, anh liền dìu Loki bước đi.
Còn người đàn ông cao to vạm vỡ với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh ấy chỉ đứng yên một chỗ dõi theo hình bóng hai người biến mất sau cánh cổng ma thuật kia.
"Ngay giây phút gã đàn ông kia xuất hiện em liền muốn rời khỏi ta. Em chưa từng một lần ngã vào lòng ta như cách em làm với gã. Em cũng chẳng bao giờ bày ra bộ dạng yếu đuối như vậy dù chỉ một lần khi ở cạnh ta. Dù cho ta có làm em thống khổ, khiến em đau đớn đủ đường, hủy đi đôi mắt kiều diễm của em thì em cũng chỉ bày ra nỗi căm phẫn và lạnh nhạt với ta. Em chẳng qua chỉ là một nô lệ mà thôi, nhưng vì sao, chứng kiến loạt hành động của hai người vừa rồi lại làm tôi khó chịu đến như vậy. Cảm giác tức giận, xen lẫn sự đố kị và ganh ghét làm ta muốn phát điên lên."
...
Ngay khi chiếc cổng ma thuật kia đóng lại thì Loki liền đẩy Strange ra khỏi người mình, nhanh chóng đứng thẳng người, lấy lại phong độ của bản thân. Còn Strange thì đang hoang mang vì thái độ thay đổi đến chóng mặt của Loki.
- Đừng nhìn ta bằng ánh mắt thương hại đó, ta không mềm yếu uỷ mị như đám Midgard các ngươi đâu. - Giọng nói đanh thép quen thuộc cất lên làm Stephen bật cười.
- Cô công chúa đanh đá đã trở lại rồi sao? Một màn của cậu vừa rồi làm tôi hoảng hốt đấy. - Strange vừa chỉnh trang lại quần áo vừa đáp lại lời của Loki.
Loki đưa tay chạm lên bức tường bên cạnh sau đó men theo nó bước đi. Những bước chân vững vàng đến khác thường, nhưng cũng chẳng giấu nổi dáng đi cứng nhắc khác hẳn mọi khi. Strange không nghĩ cũng biết là có người đang cố tỏ ra bản thân không sao mà thôi.
Thực ra loạt hành động của Loki vừa rồi chính là cố tình muốn làm cho Thor xem. Nếu anh thực sự yêu cậu như những gì anh nói thì khi thấy cậu trong vòng tay người khác liệu anh có khó chịu như cậu lúc chứng kiến anh ở bên cạnh Jane hay không? Một ván cược nhỏ của chính Loki, cậu cược anh yêu cậu, cược anh sẽ đau lòng.
...
Và có vẻ như Loki đã thắng.
Thor sau khi quay về phòng của mình đã lật tung hết mọi thứ, đập phá toàn bộ những gì nằm gần tầm mắt của hắn. Cái thứ cảm giác chết tiệt này làm Thor gần như phát điên, hắn chẳng thể khống chế được bản thân mình. Bản chất tàn bạo máu lạnh trong hắn giống như ngục tù vây hãm hắn.
Mãi đến khi đập phá chán chê rồi, Thor mới bình tĩnh lại được một lúc, hắn ngã người xuống nền đất lạnh lẽo, từ từ nhớ lại những lời Loki vừa nói, cái tên Thor ấy sao lại nghe quen tai đến vậy? Tại sao khi cậu thì thầm vào tai hắn cái tên đó lại khiến trái tim lạnh lẽo của hắn dao động? Nhưng cậu lại