Trần ca dành nói trước, “Tôi là cựu quân nhân.
Tôi có thể giết thêm nhiều zombie thay họ.”Vị "Lão sư" gật đầu, nhưng khi nhìn về phía Trần ca lần nữa thì ánh mắt đã trở nên kiêng kị hơn, tươi cười nghĩ một đằng nói một nẻo, "Đừng lo lắng, mọi người đều là đồng hương.
Nếu đã đến nhờ giúp đỡ, đương nhiên không có lý do gì để đuổi đi, chỉ cần anh có bản lĩnh thì họ sẽ ổn thôi.
"Nói xong, hắn nhìn về phía người phụ nữ mặc quần đỏ, "Cô dẫn họ đi thu xếp đi."Người phụ nữ gật đầu, nét mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.Trước tiên, người phụ nữ đếm được sáu mươi bốn cái đầu zombie mà chúng tôi mang đến.Sau đó, cô ta lấy một xấp bài tú lơ khơ, đếm lấy sáu mươi bốn lá bài.Trần ca cau mày hỏi: "Đây là gì?"Người phụ nữ nhướng mày tỏ vẻ kiêu ngạo, "Đây là mạng của mấy người.
Cất đi, đến lúc mất lại khóc lóc.
Mấy người mang xuống tầng 1 thuê phòng.
Có người ở bàn phục vụ."Nói xong liền quay người rời đi.Tiểu Bàn lẩm bẩm nói: "Cái quái gì vậy? Nói cũng như không."Tôi lấy bài poker từ Trần ca, xem qua từng cái một, thầm đoán."Thứ này có lẽ là tiền tệ lưu hành ở nơi trú ẩn."Mấy người đồng loạt quay đầu lại, chờ tôi giải thích.Tôi giơ mấy lá bài tú lơ khơ cho mọi người xem.Có một con dấu nhỏ màu đỏ ở mặt sau mỗi lá bài, chữ "Lí" được khoanh ngay trong vòng tròn màu đỏ của con dấu."Nếu tôi đoán không sai, thì chúng ta phải dùng cái này để thuê phòng ở đây.
Việc trao đổi vật phẩm, có một tỷ lệ trao đổi giữa vật phẩm và thẻ, còn những thẻ này đổi từ đầu zombie."…Hóa ra, tôi đã đoán đúng.Nhóm chúng tôi đứng bên ngoài bàn phục vụ, Tiểu Bàn nhìn vào "bảng giá" viết tay mà líu lưỡi."Tại sao cửa hàng quần áo lại đắt như vậy? Bốn mươi thẻ liền."Thanh niên tóc húi cua bên trong khịt mũi, "Không đủ tiền thuê là do anh không có năng lực giết zombie.
Còn ở đây phàn nàn cái gì."Tôi lật thêm vài trang, mặt sau "bảng giá" còn có giá cho các hàng hóa khác.Một thùng mì 20 thẻ, nước khoáng 20 thẻ, xúc xích 5 thẻ… Tôi thầm tính tiền thuê cửa hàng quần áo quả thực không đắt so với những hàng hóa này.Tiểu Bàn tức giận phản bác, "Ai nói tôi không thuê nổi.
Số đầu zombie ở gara..."Tôi tiến lên một bước, không để Tiểu Bàn nói tiếp."Anh chàng đẹp trai cho hỏi một chút, chỉ có thể mua lại hàng hóa ở đây à?"Thanh niên sắc mặt hòa hoãn lại, hiển nhiên rất hưởng thụ với câu mỹ nam, "Nếu không muốn đổi, anh vẫn có thể tự tìm hàng.
Bất kể tìm được nhiều hay ít, đều phải để lại một nửa."Trần ca nhướng mày, "Còn nửa kia thì sao?"Người thanh niên nói một cách tự nhiên, "Tất nhiên là được đưa vào kho của nơi trú ẩn."Tiểu Bàn không hài lòng, cảm thấy đây là một vụ buôn bán thua lỗ, "Hàng hóa là do chúng tôi tự tìm thấy, tại sao lại phải nộp vào kho! ""Nơi trú ẩn cung cấp chỗ ăn chỗ ở cho anh.
Nếu anh tìm thấy nguồn hàng, thì đương nhiên phải giao ra chứ!"Tiểu Bàn nhìn có vẻ chất