Sau đó thì không còn tin tức gì của cô ấy nữa, còn tôi thì phải quản lí siêu thị hoạt động trong nửa tháng.Điều này không bình thường.Rõ ràng tôi đã bảo với cô ấy là ngày 20 tôi sẽ bắt đầu vào học và phải quay lại trường vào ngày 15.
Cổ đã đồng ý và nói rằng sẽ cho tôi một công việc bán thời gian khác vào ngày 14.Nhưng hôm nay là ngày mười sáu.Không thể liên lạc được với cô ấy và một công việc bán thời gian khác cũng không có.Cô chủ là một người kỳ quặc, nhưng cũng là một người đẹp, cực kỳ đẹp.Cô ấy mới ngoài ba mươi tuổi, không đi làm, nhưng cũng chẳng thiếu tiền.Dáng người thướt tha, khuôn mặt lộng lẫy, quần áo thì toàn là đồ hiệu xa xỉ, phong cách sang chảnh, một đôi giày còn đáng giá bằng cả một năm sinh hoạt của tôi.Tiền lãi hàng tháng của siêu thị là mấy chục nghìn, nhưng sau khi trừ lương của tôi và tiền mua hàng thì chỉ còn lại chưa đến 5 nghìn.
Ngay cả một chiếc túi cổ cũng không đủ tiền mua, vì vậy việc mở siêu thị cũng chẳng có ý nghĩa gì.Lần đầu gặp cổ, tôi không tránh khỏi những liên tưởng không hay.
Ví dụ, thực ra cô ấy được một người đàn ông giàu có bao nuôi...Nhưng sau khi làm việc trong siêu thị nhỏ này được hai năm, tôi nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ đó.Bởi vì cô chủ có rất nhiều người theo đuổi.
Chỉ riêng trong hai năm qua, đã có cả tá xe sang đậu trước cửa siêu thị tới đón cổ.Cô ấy cũng từng hẹn hò với một vài người, nhưng không quà, không tiền và cũng chẳng kéo dài lâu ...Điện thoại trong túi tôi rung lên.
Tôi lấy ra xem thì thấy hết pin.Tôi nhanh chóng lấy lại ý thức và tìm dây sạc ở mọi nơi.
Tình cờ, tôi tìm thấy mấy chục cục sạc dự phòng mới tinh ở trong góc, tôi bóc hết ra để sạc.Nhưng ngay sau đó tôi nhận ra một vấn đề, không đủ phích cắm.Tôi bị thức tỉnh.
Nếu mất điện thì tất nhiên internet sẽ bị ngắt kết nối.
Ngay cả khi điện thoại còn pin thì nó cũng sẽ vô dụng mà thôi.Tôi không còn ba mẹ, nên phải bận rộn làm thêm trong bốn năm đại học để kiếm tiền đóng học phí.
Tôi không có bạn bè, vì vậy vào thời điểm này, tôi không biết phải thông báo cho ai cả.Sau khi nghĩ ngợi, tôi gọi điện cho bạn cùng phòng, nói với cậu ta rằng có thể sẽ có zombie, bảo cậu ta nhanh chóng tích trữ đồ đạc và không nên ra ngoài trong thời gian tới.Bạn cùng phòng không tin, nhưng khi thấy giọng điệu nghiêm trọng của tôi, cậu ta liền đồng ý.Còn hai mươi phút nữa...!Tôi bật TV lên nghe ngóng tin tức.Trên TV đang phát sóng một chương trình tạp kỹ quốc gia.
Những người tham gia chương trình đang hát và nhảy trong trang phục sặc sỡ.
Không có gì bất thường."Tick".Kim phút đồng hồ chỉ đến con số mười hai.
Một tiếng sấm nổ ra ngoài cửa sổ, trời tối sầm lại.Tôi hốt hoảng, vội vàng mở cửa sổ ra.
Không thể nhìn thấy gì, nhưng âm thanh trên đường rất rõ ràng."Quái, sao đột nhiên trời tối đen thế!""Có chuyện gì vậy? Trời nhiều mây à?"“Trông không giống vậy.
"Tiếng chửi bới, tiếng phanh xe và tiếng va chạm vang lên.
Nhưng điều thực sự đáng lo ngại là tiếng la hét."Cô cắn tôi làm cái quái gì vậy!"Ánh sáng nhấp nháy trên đường là ánh đèn flash điện thoại di động.
Cũng nhờ thứ ánh sáng yếu ớt này mà tôi có thể nhìn