"Là ý tốt của lão sư, cung cấp công việc bán thời gian, những người không giết zombie tìm vật phẩm thì có thể đến kho hàng dưới đất, đạp xe tạo ra điện.
Một ngày có thể kiếm được 20 thẻ poker là đảm bảo ấm no rồi."Nói đến đây, Lý Đống như có chút cảm khái nói: "Aizz, lão sư thật sự là người tốt."Tiểu Bàn nhanh mồm nhanh miệng trừng mắt, "Chúng ta tìm vật phẩm, xong phải khấu trừ một nửa cho ổng.
Vậy mà là người tốt?"Lý Đống nghe xong, vẻ mặt không thể giải thích được, "Thế nhưng lão sư cung cấp chỗ ở cho chúng ta.
Nơi đây vừa an toàn lại có điện.
Không nhận vật phẩm thì sao được?"Trong một ngày, tôi nghe hai lần cùng một nội dung tranh cãi.
Tiểu Bàn đảo mắt giận dữ, "Nhưng mà trung tâm mua sắm này ..."Tôi tỉnh bơ đi tới giẫm lên chân Tiểu Bàn.Tiểu Bàn “Áiii” một tiếng.Tôi nhân cơ hội ngắt lời, "Đã muộn rồi, mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi tìm đồ nữa."Lý Đống vỗ trán, "Đúng, đúng rồi, bà xã đang chờ tôi về báo kết quả, tôi phải về nhanh thôi."Khi Lý Đống rời đi, tôi quay đầu lại đối mặt với vẻ mặt mờ mịt của Tiểu Bàn."Trang ca, anh thay đổi rồi.
Anh không còn là tiểu đáng yêu mà em biết."Tôi bất đắc dĩ giải thích: "Tôi không cố ý giẫm cậu đâu, sợ cậu gây chuyện mà thôi."Ánh mắt Tiểu Bàn càng trở nên u oán hơn, cậu nói với vẻ bực bội, "Em chỉ nói sự thật."Trần ca tiếp lời, thay tôi giải thích, "Người trong trung tâm thương mại rất tôn kính vị lão sư kia, thậm chí là sùng bái.
Địa vị của hắn khó có thể tượng tượng được.
Chúng ta vẫn nên thận trọng hơn.
Nếu như ta nói những điều không nên nói, bị truyền ra ngoài, rất có thể sẽ trở thành mục tiêu của toàn bộ nơi trú ẩn.
Đến lúc đó chúng ta có muốn rời đi cũng không được.
"Vẻ mặt Trần ca rất nghiêm túc, lúc này Tiểu Bàn mới nhận thức vấn đề, nhưng vẫn bướng bỉnh lắp bắp, "Không, không đến mức đó chứ ..."Tôi cười khổ, "Hy vọng không đến mức đó."Thấy Tiểu Đồng buồn ngủ lắm rồi, ngủ gà ngủ gật như gà mổ thóc.Tôi không nghĩ nữa, "Quên đi, bây giờ đi ngủ đã, có gì mai nói sau."Tiếng chuông đúng giờ vang lên, tôi mở mắt, tắt đồng hồ báo thức.Trời đã sáng.Tiểu Bàn vẫn đang ngủ, cửa hàng quần áo yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của mọi người.Trần ca không có ở đây.Tôi xốc áo khoác trên người lên mới thấy Trần ca đang đứng ở cửa, hình như đang nói chuyện với ai đó.Thấy tôi đã tỉnh, anh vẫy tay gọi, ra hiệu cho tôi ra ngoài.Là vợ chồng Lý Đống.Đây là lần đầu tiên tôi gặp vợ Lý Đống, hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, ngũ quan không khiến người khác kinh diễm, nhưng khí chất đoan trang, dịu dàng, cũng là một mỹ nhân.Lý Đống cười với tôi, giọng điệu gần gũi, "Sợ mọi người không kịp ăn cơm, chúng tôi đã chuẩn bị trước, nếu không chê mời mọi người ăn tạm."Anh ta vừa dứt lời, cô vợ bên cạnh đã đưa tới hai hộp đựng thức ăn trong suốt.Cơm và món ăn kèm đầy đủ, nói ăn tạm rõ ràng là khiêm tốn quá.Tôi đưa tay cầm lấy, mới phát hiện hộp đựng thức ăn vẫn còn nóng.Lý Đống và vợ sống trong một quán ăn nhanh, nên có đồ dùng nhà bếp."Cảm ơn chị dâu, cảm ơn anh Lý."Vợ Lý Đống dịu dàng lên tiếng: "Không có gì.
Nhà tôi vốn nhát gan.
Hôm nay còn phải làm phiền hai vị nhiều.
Hãy đưa anh ấy trở về an toàn."Trần ca gật đầu đáp lại."Vậy hai chúng tôi chuẩn bị một lát, nửa tiếng nữa sẽ lên đường."Trần ca bước vào.
Tôi đang bưng hộp thức ăn định đi theo lại nghe thấy tiếng