Anh ấy đột nhiên nhìn lên, "Tôi tham gia."Có lẽ bởi vì vẻ mặt áy náy của tôi quá rõ ràng, anh lên tiếng giải thích, "Tiểu Đình hy vọng tôi sống sót, không bị suy sụp bởi cái chết của nó.
Cho nên để con bé yên lòng, tôi sẽ không biến chất."Anh chuyển lời, vẻ mặt có chút trịnh trọng, "Mà những việc các cậu muốn làm ...!có vẻ rất thách thức."….Trời đang mưa.Từ tờ mờ sáng, xen lẫn đêm đen, cơn mưa lặng lẽ ập đến.Vì là thời kỳ đặc biệt, không rõ mưa xuống có ảnh hưởng gì khác không nên hầu hết mọi người không dám ra ngoài, chỉ tránh ở nơi trú ẩn, ngay cả đội tìm kiếm cũng ‘nghỉ hè’ luôn.Tiền lương vẫn được trả như bình thường, công việc béo bở mỗi ngày được phát hai trăm thẻ bài, thì dù không làm gì cũng có thể sống nhàn hạ.Đây là lần đầu tiên tôi và Trần ca có thời gian đến thăm kho hàng dưới lòng đất.Có một thang máy trực tiếp dẫn xuống tầng hầm, nhưng vì thiếu nguồn điện nên thang máy không mở, chúng tôi chỉ có thể đi bộ xuống.Tiểu Bàn dẫn đường, lải nhải liên hồi ở phía trước."Công việc ở hầm để xe rất mệt.
Chủ yếu là lương quá thấp.
Làm việc chăm chỉ cũng chỉ đủ cơm ăn.
Em cảm thấy không đáng để làm".Vừa nói chuyện, cậu ta vừa hướng mắt về phía tôi gợi ý.Tôi buồn cười đá cậu ta một cái, "Biết rồi, không để cậu làm cu li đâu mà lo."Lúc này Tiểu Bàn mới cười hì hì nhẹ nhõm."Em biết em biết mà, Trang ca không phải người như vậy."Càng gần dưới lòng đất, nhiệt độ dần dần giảm xuống, cũng có vài bóng đèn ở hành lang được bật sáng, mê man.
Xem ra trước khi tận thế, có rất ít người đi thang bộ để xuống ga ra dưới lòng đất.Khi chúng tôi đi đến điểm cuối, có một cánh cửa gỗ nặng nề đang bị đóng lại.
Mấy người hợp sức cùng nhau đẩy ra, lúc này mới đến được gara.Nhà để xe rộng lớn, kết cấu đơn giản.
Không gian rộng lớn, mờ mịt, thẳng tắp khiến người ta cảm thấy áp lực.Những chiếc xe dồn hết sang một bên, dọn một khoảng trống.Có hơn một trăm chiếc xe đạp quay được đặt gọn gàng trong không gian thoáng đãng, là mô hình phổ biến trong các phòng Gym.
Nhưng khác với các phòng tập thể hình, bộ phận truyền động của xe đạp được kết nối với một thiết bị quay đồng bộ bằng cần sắt.Hiện tại hầu hết các xe đạp đều đang có người, bên cạnh còn có nhiều người đang ngồi dựa vào tường.
Hẳn là đang ngồi chờ đến lượt.Nghĩ đến những lời Lý Đống nói trước đây, sản xuất điện bằng sức người.Lần đầu tiên tận mắt chứng kiến, không tránh khỏi cảm giác ma mị.Trần ca cũng ngẩn ra, thăm dò cẩn thận quan sát, "Làm sao được nhỉ?"Trong lúc hai chúng tôi đang nhỏ giọng hỏi đáp, thì Tiểu Bàn đã thò đầu tới, "Các anh có biết định lý vòng lặp Ampere không?"Tôi và Trần ca đồng loạt quay lại, nhìn chằm chằm Tiểu Bàn, chờ cậu ấy tiếp tục giải thích.Tiểu Bàn gãi đầu.
"Thực ra đó là môn vật lý cấp 3.
Nó rất đơn giản.
Khi cắt dây cảm ứng từ, nó sẽ tạo ra dòng điện bên trong dây.
Đây là nguyên tắc của tất cả các máy phát điện.
Ví dụ, máy phát điện chạy dầu tiêu thụ hóa chất.
Nó có thể được biến đổi thành cơ năng, và đường cảm ứng từ được cắt bởi một động cơ quay tốc độ cao để tạo ra năng lượng điện và tích trữ nó.
" (tớ học dốt lý lắm nhé, chả biết có đúng không nữa cơ, đọc xong chả hiểu gì huhu)Cậu ta vừa nói vừa chỉ vào phần sau của chiếc xe đạp đang quay, "Thứ này được tháo ra khỏi máy phát điện diesel, các bước tiêu thụ năng lượng hóa học bị bỏ qua.
Kém chất lượng và không hiệu quả.
Nó được lên kế hoạch sử dụng sức người để tạo ra điện, tỷ suất truyền lực sẽ không thấp như vậy, ít nhất phải sử dụng đòn bẩy và bánh răng ...!"Giọng điệu của Tiểu Bàn tràn đầy ghét bỏ, còn tôi thì yên lặng thầm xin lỗi giáo viên vật lý cấp ba.Trần ca cũng lùi lại một bước, cách xa chiếc xe đạp đang quay tròn một chút."Các anh cũng tới đây làm việc hả?"Chu Thành Dược từ xa bước tới, cắt ngang kế hoạch cải tiến thiết bị phát điện của Tiểu Bàn.Bạn bè của anh ấy đứng tại chỗ vẫy tay chào tôi từ xa.
Chắc là cảm ơn số đồ ăn lần trước tôi mang tới.Tôi lắc đầu, "Em cảm thấy tò mò nên đến xem.
Các anh đang tìm