Do đó, chúng tôi không có lựa chọn nào khác.Tôi đánh thức Trần ca, không lái xe đi tiếp nữa.
Cả nhóm lấy xẻng đào đất, đào hố chôn bánh quy nén và những thức ăn khác.
Chỉ để lại một ít xúc xích bánh mì trên xe, đủ dùng trong khoảng ba đến năm ngày.
Nước khoáng cũng chỉ để lại nửa thùng, để dưới gầm ghế ô tô, chặn lại với thành ghế.Sau khi làm xong xuôi, chúng tôi cũng thay bộ quần áo lấm lem đất trên người, rửa ráy sạch sẽ rồi mới lên xe.Mặc dù có một chút khoa trương.Nhưng dù sao đi nữa, cẩn thận vẫn là trên hết.Quả nhiên trong trạm dịch vụ có người, có rất ít zombie ở gần đó.
Hàng rào dây thép quấn chặt dọc theo rừng cây, chỉ chừa một lối cho người đi vào, ô tô không vào được.Khi đến gần hơn, thì thấy ngoài chúng tôi, có rất nhiều xe ô tô đậu bên đường, thậm chí có người còn chưa tắt khói, dường như cũng mới đến cách đây không bao lâu.Tôi tiến xe lại gần, đưa thanh sô cô la qua cửa sổ xe."Đại ca, xin hỏi một chút, các anh đang chờ gì thế."Người lái xe mở gói hàng, sau khi xác nhận đó thực sự là sô cô la thì vui vẻ ra mặt, chuyển thẳng cho người phụ lái, thái độ nhiệt tình."Tiểu tử cậu thật khách sáo, chỉ cần hỏi, đưa đồ làm gì.
Bọn họ đều cần tiền.""Tiền á?"Tôi lặp lại.Thời tận thế, tiền là thứ vô dụng nhất, còn dùng được sao?Đại ca đột nhiên đi tới, hỏi: "Cậu chuẩn bị tới thủ đô à."Vẻ mặt tôi lạnh tanh không trả lời.Đại ca thấy thế thì cười ha hả, “Tôi đoán đúng rồi chứ gì.
Tôi không có ý gì khác, chủ yếu đây là đường cao tốc ngắn nhất đến Bắc Kinh, hơn nữa cây xăng ở khu dịch vụ này là lớn nhất.
Muốn vào Bắc Kinh thì đều phải qua đây để đổ xăng.""Nhưng mà ấy, sau khi tai họa xảy ra, số dầu này đã có chủ, không thể đổ miễn phí, bởi vì điều này mà đã gây tranh chấp nhiều lần, vài nhóm người đã chết.
Người chủ hiện tại chuyên bán dầu, phải dùng vàng và vũ khí để đổi lấy.
Vật phẩm khác cũng không phải thứ được ưu tiên đâu."Hóa ra tiền ở đây chính là vàng và vũ khí.Nhưng nghe nói có thể mua được dầu, tôi yên tâm nhẹ nhàng thở ra.
Trao đổi đồng giá chắc chắc có quy tắc.
Mà có quy tắc thì sẽ ít rắc rối hơn.Tiểu Bàn tò mò, từ bên ghế phụ rụt cổ hỏi: "Vậy đại ca anh đang chờ gì thế?""Tôi ấy hả?"Đại ca cười toe toét, rút trong túi áo khoác ra một sợi dây chuyền vàng, vơ một nắm nhẫn vàng đưa cho chúng tôi xem: "Tôi là chủ tiệm vàng.
Nếu các cậu muốn đổ xăng mà không có vàng, thì có thể dùng vật phẩm đổi với tôi.
Vì thanh sô cô la, tôi cũng không chiếm tiện nghi của các cậu, có thể cho các cậu thêm mấy cái nhẫn."Tiểu Bàn bị sốc trước điều Đại ca nói, há miệng mấy lần nhưng không thể nói lên lời.Đại ca vẫn chào hàng: “Đây là vàng ròng, khá giá trị”.Cuối cùng, chúng tôi dùng 15 khối bánh bích quy đổi lấy năm chiếc nhẫn vàng với Đại ca.Nếu là hồi trước thì chúng tôi đã lời to rồi, nhưng bây giờ, ai mới là người thua thiệt còn chưa nói trước được.
Dù sao tỉ lệ đổi vàng với dầu chúng tôi còn chưa biết như nào.Đại ca là một người miệng lưỡi khéo léo, tính chân thực vẫn chưa được kiểm chứng.Tuy nhiên sau đó phát hiện, hóa ra chúng tôi đã gặp may, anh ta quả thật không chiếm tiện nghi của chúng tôi.Năm chiếc nhẫn vàng đổi lấy hai thùng xăng lớn, sau khi đổ xăng vào xe còn