Lại thêm vài người nữa bước xuống xe, tay cầm rìu, bắt đầu chém zombie một cách điêu luyện.Đám zombie xung quanh họ rất vụng về, gần như không thể chống trả.Tôi nắm lấy cửa sổ, lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không đúng.“Những thứ này dường như đã chậm lại rất nhiều.” Giọng nói lanh lảnh vang lên gần tai khiến tôi giật mình.Khi tôi quay lại, thì nhận ra là Tiết Tuyết.Cô lùi lại, nhỏ giọng nói: "Trời sáng quá.
Em nằm một lúc cũng không ngủ được.
Nghe thấy tiếng động bên dưới liền xuống tìm anh."Tôi không quan tâm điều này, mà thay vào đó hỏi cô ấy, "Em cũng đã phát hiện ra."Tiết Tuyết gật đầu, "Hôm qua không giống như vậy.
Hôm qua em thấy chúng có thể phá cửa xe để ăn thịt người..."Khi nói điều này, có nỗi sợ hãi thoáng qua trên khuôn mặt cổ.Tôi gật đầu.Trước đó lũ zombie này rất nhạy bén.
Lúc chúng ra sức bắt người, kể cả đàn ông trưởng thành cũng không thoát được.
Bây giờ chúng trở thành “củ khoai tây” như vậy thì sao mà không băm, không chặt cho được.Tôi không thể tưởng tượng nổi, lại nhìn bên kia đường.
Đám người giết những con zombie gần đó, sau đó đi đến trước cửa hàng rồi bắt đầu đạp cửa."Những người bên trong nghe tao nói đây, mở cửa ra ngay nếu không tao phá! Haha, đến lúc đó thì đừng hòng sống sót."Cửa hàng 711 tuyển sinh viên làm thêm dài hạn ở độ tuổi 20.Đám người này cầm rìu trên tay, hành động giết zombie vừa rồi cũng đủ sức răn đe.
Cậu sinh viên thực sự ra mở cửa.Trong lòng thoáng hiện lên một tia lo lắng, nhưng không cách nào ngăn cản.
Tôi chỉ có thể đứng nhìn tên cầm đầu giơ rìu giết chết nam nhân viên mở cửa.Cơ thể Tiết Tuyết trở nên cứng ngắc, tôi sợ cô ấy hét lên nên vội vàng che miệng cô lại.
Quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt đang mở to."Sao họ có thể giết người."Tiết Tuyết hai mắt đỏ hoe, lặp lại câu nói này.Những kẻ đó giết người không chút ghê tay, rõ ràng là theo lệnh của ai đó mà làm liều.Tôi không biết an ủi con gái, vì vậy tôi lấy một cây kẹo m út trên kệ đưa cho cô ấy, "Ngủ một lát đi, anh sẽ thay rèm cửa dày cho em."Cô ấy ngơ ngác cầm lấy cây kẹo, ngoan ngoãn đi theo tôi lên lầu.Nhưng khi tôi treo rèm được nửa chừng thì bên ngoài tối hẳn đi.Trước cửa 711 chỉ có màn hình điện thoại di động của tên mặt sẹo vẫn sáng, hắn ta cáu kỉnh chửi bới rồi bật flash.Không biết có phải ảo giác không, nhưng lũ zombie chậm chạp trước đó đã di chuyển nhanh hơn rất nhiều.Trước khi chiếc rìu của tên mặt sẹo kịp vung lên, hắn đã bị zombie quật xuống đất rồi xé xác thành nhiều mảnh.“Bà nó có chuyện gì vậy!” Ai đó thốt lên, với những lời thô thiển.Đó là ánh sáng!Tôi chợt hiểu ra zombie sợ ánh sáng.
Mặc dù dưới ánh sáng chúng không mất khả năng di chuyển, nhưng phản ứng của chúng sẽ bị chậm lại.Chúng có điểm yếu, thế thì ta có thể đương đầu.Những người đó dường như đã phát hiện ra điểm này liền hét lên, "Bật đèn lên, bật đèn lên!"Nhưng zombie quá đông, cơ hội lại bị tuột mất.
Tiếng la hét dần nhỏ lại, họ bị chết chìm trong đàn thây ma.Điện thoại đập mạnh trên mặt đất, phát sáng.Lại nhìn lên, có một luồng sáng trên tầng hai đối diện.
Một người nào đó đang vẫy tay, khó