Tôi cố nhịn không cười cậu ta, "Nếu như vậy thì chúng ta có thể mất mạng thật đấy."Trần ca ngồi bên ghế lái phụ, đâm thủng sự ngây thơ của Tiểu Bàn, "Những người này đổi xăng lấy vật tư là có kế hoạch cả.
Chúng đoán được chúng ta đi đường cao tốc đến Bắc Kinh, trên xe nhất định có đồ gì đó.
Nếu chúng không lục tìm được cái gì, ngược lại sẽ càng nghi ngờ hơn."Tiểu Bàn bĩu môi, "Em biết, nhưng mà vẫn thấy tiếc thùng nước.
Em mới uống có một chai à."Sau khi đã ngồi vào hàng ghế sau thì giục tôi lái xe, "Chúng ta đi nhanh đi, tránh xa những con rùa lén lút này càng nhanh càng tốt."Biểu cảm ghét bỏ.Tôi lắc đầu, "Không được, bây giờ vẫn chưa thể rời đi."Đồ bị trộm, kế hoạch vào Bắc Kinh bị phá vỡ, sau khi trải qua sự việc như thế người bình thường chắc chắn sẽ hoảng sợ và tức giận.Nếu chúng tôi vui vẻ rời đi, sẽ rất khác thường.Lái xe đến lối vào bãi đậu xe, quả nhiên có rất nhiều người ở đó, đang ồn ào đòi giải thích.Ba người chúng tôi cũng cầm vũ khí trà trộn vào đám đông, cũng làm ra vẻ đòi "thảo luận giải thích."Mãi đến khi đám người ở trạm dịch vụ xúm lại dùng dùi cui, mã tấu bấm điện, chúng tôi mới làm bộ như danh chính ngôn thuận mà “choáng váng” rồi “bỏ chạy tán loạn”.Tiểu Bàn nhập vai quá sâu, vừa giận dữ vừa chửi bới, "Đồ ăn trộm không biết xấu hổ, đây còn là người sao? Có mà là súc sinh thì có!"Giống hệt một góa phụ bị khinh bạc.Tôi và Trần ca nghẹn cười, kéo cậu ta vào xe.Sau đó nổ máy, quay trở lại thành phố S.Vật dụng bị cướp mất, không còn cách nào khác là phải quay lại.Thực tế là tìm nơi cất đồ trước đó, chuẩn bị đào chúng lên.Mọi thứ được chất hết vào xe một cách suôn sẻ, lúc này ba chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm.Tiểu Bàn nhìn chiếc xe chất đầy đồ, nghĩ đến lúc bị đám người ở trạm dịch vụ mắng mỏ nhưng không cãi lại được, thì vênh hẳn lên.Tôi và Trần ca vội vàng ăn cơm, chỉ đành tạm công nhận kỹ năng diễn xuất của cậu ta là tuyệt vời, phong luôn cho là “diễn viên”.Sau khi nghỉ ngơi, tôi vẫn lái xe.Lần này chúng tôi đợi cho đến khi lưu lượng phương tiện giảm bớt, mới chuẩn bị tăng tốc qua trạm dịch vụ, trực tiếp đi thẳng đến thủ đô.Nhưng kế hoạch kiểu gì cũng xảy ra biến hóa.Con đường đã bị chặn.Đột nhiên xuất hiện những tấm sắt và rào chắn khiến tôi kinh hãi, suýt nữa không kịp giảm tốc độ mà đâm vào.Cơ thể có xu hướng nghiêng về phía trước, va chạm khiến cho đầu ốc choáng váng.Ngẩng đầu lên thì thấy bóng người đang chuyển động ngoài cửa sổ xe.
Đám người cầm roi điện chậm rãi đi tới.Lòng tôi chợt chùng xuống.Trần ca bình tĩnh nắm lấy chiếc rìu bên cạnh.Tiều Bàn lo lắng đổi giọng, "Bọn họ, sao bọn họ lại phát hiện ra?"Tôi nắm chặt tay lái, nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe bên này.Mặt Sẹo ở giữa đám đông rất bắt mắt, ưỡn ngực hếch đầu.
Những người khác tập trung xung quanh hắn, theo sát từng bước một.Nhìn thoáng qua, không khó để nhìn thấy ống nhóm đeo trên cổ đối phương.Bị lôi ra khỏi xe, cả ba chúng tôi lưng tựa lưng ngồi xổm cùng nhau.Không biết lấy chiếc ghế từ đâu ra, Mặt Sẹo dựa vào ghế với vẻ mặt bất cần, nhìn chằm chằm đàn em dưới tay đang lục lọi trong xe.Chỉ chốc lát, một tiếng hét kích động từ bên kia truyền đến, "Đại ca, có rất nhiều đồ ngon.
Bảo sao anh nói chúng có gì không đúng.
Đủ cho chúng ta ăn lâu đấy.""Mẹ kiếp, tại sao lại có máy tính bảng? Mấy đứa này đang đi du lịch à? Mặt khẩu là gì."Tên đàn ông tóc húi cua vốn dĩ cầm gậy bóng chày đứng ở xe giám sát, thấy có người dừng lại nghiên cứu máy tính bảng, liền tiến lên tát hắn ta một cái, "Mày nghịch cái này làm gì, nhanh lên!"Nói xong thì giật lấy