Về phần Tư Duệ, chỉ cần nhìn thấy người con trai lạnh lùng thô lỗ này cô cũng muốn lập tức né tránh.
Đừng nói tới việc phiền cậu ta đưa tiễn, chở về.
Có khi nào, còn chưa kịp đặt mông ngồi vào ghế cậu đã bắt cô rửa toàn bộ chiếc xe luôn không? Nghĩ tới đây toàn thân Tư Duệ bất chợt run lên, sống lưng lạnh toát, liền vội vã từ chối:
" Không cần đâu cô ạ! Thật sự không cần! Cháu… Cháu tự bắt xe về được rồi! "
Hạ Liên phì cười, cô gái này nhất định là đang khách sáo đây mà.
" Trước sau cũng là người một nhà, con ngại cái gì.
Hay là con nhìn thấy mặt Sở Kiệt hằm hằm như vậy nên dè chừng nó? Con yên tâm, là mẹ nó ta rõ hơn ai hết, nó đích thực là một cậu nhóc tốt bụng, chỉ là không biết thể hiện ra bên ngoài thôi! "
Không để Tư Duệ kịp đáp, bà đã bảo với con trai:
" Sở Kiệt đi lấy xe đi con, chính là chiếc xe gì đó cha vừa mới mua tặng con hôm nay! Lấy chạy thử xem như thế nào! "
Châu Sở Kiệt nhìn mẹ nhíu mày bất mãn, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Còn Tư Duệ, cô đã sẵn sàng cho việc bị cậu ta thả xuống xe giữa đường, vì suy cho cùng, Châu Sở Kiệt chịu lấy xe mới chở cô về cũng chỉ là không muốn phật ý bà Liên, bất qua chở một đoạn lấy làm lệ đã cực kỳ hào phóng.
Cảm thấy không còn gì vui để ở lại nữa, Diệp Mai Chi bèn tìm lý do để trở vào trong nhà.
Tư Duệ cùng Châu phu nhân đi bộ ra cổng chờ, một lát sau thì thấy Châu Sở Kiệt lái một chiếc xe thể thao mui trần chạy đến.
Tư Duệ chào bà Liên rồi dè dặt ngôi vào trong xe, trước khi đặt mông xuống ghế không quên xin phép cậu:
" Châu...Châu Sở Kiệt, tôi có thể ngồi vào ghế không? "
Câu không trả lời, cũng không nhìn cô mà chỉ gật đầu.
Tư Duệ vừa yên vị, thì cậu lên tiếng:
" Thắt dây an toàn vào! "
" À ừ! "
Tư Duệ luống cuống thắt dây an toàn vào, trong đầu lại không ngừng bị ám ảnh bởi ngữ khí từ giọng nói của Châu Sở Kiệt.
Đây là lần thứ hai trong ngày cậu ta mở miệng nói chuyện với cô.
Mà cô để ý thấy thì cậu không nói thì thôi, nói rồi đều giống như ra lệnh cho người khác.
Châu Sở Kiệt mấy lần nói chuyện với cô, cũng chỉ có giọng điệu ra lệnh khó nghe đó! Nhưng Tư Duệ lại không để tâm lắm, bởi lần này cậu cũng chỉ là nhắc nhở cô mà thôi, không vô lý như hồi sáng.
Tư Duệ thắt xong, Châu Sở Kiệt liền cho xe chạy.
Cả một đoạn đường dài không ai nói với nhau câu nào.
Cũng không thấy cậu đuổi cô xuống xe giữa chừng mới an tâm thở hắt một hơi.
Xem ra đúng như lời Châu phu nhân nói, cậu ta cũng không quá tàn nhẫn giống như vẻ bề ngoài của mình.
Chợt, Châu Sở Kiệt trầm giọng lên tiếng:
" Cậu thật sự là nữ nhân của anh tôi? "
" … " Tư Duệ ngạc nhiên chăm chăm nhìn cậu, nhất là không ngờ cậu sẽ hỏi như vậy, nên không biết phải trả lời như thế nào.
Châu Sở Kiệt thấy cô không trả lời, đoán rằng sợ bị cậu kì thị.
" Bỏ đi! Nhà cậu ở đâu? Hay đến nhà anh ấy? "
" Đến nhà anh ấy! "
Lần