A Tài cùng Tư Duệ và Nhược Thanh đến một góc vắng người nói chuyện.
Không vòng vo, liền vào vấn đề chính:
" Hà tiểu thư, Nặc Hiên thật sự là người đứng sau rắc rối của Tư Duệ! "
Nhược Thanh không suy lập tức gật đầu trả lời:
" Vâng! "
Cả ba người đều không biết ở cách đó một khoảng, Lý Kỳ Nhan và Hàn Tiểu Hy đã lén đi theo và nghe được tất cả.
Đặc biệt là Lý Kỳ Nhan, sau khi nghe đến cái tên Nặc Hiên, giống như sét đánh ngang tai vậy.
Hàn Tiểu Hy lại là người biết rõ hơn ai hết, Lý Kỳ Nhan thích cậu ta.
Nhược Thanh sau đó lại nói tiếp:
" Hôm qua ở bệnh viện, chính miệng Nặc Hiên đã thừa nhận.
Cậu ta thích Tư Duệ, mục đích làm vậy chính là để mọi người quay lưng với cô ấy, dựa vào đó thừa nước đục thả câu để Tư Duệ dần có thể đáp lại tình cảm của cậu ta… "
Đoàng
Nghe đến đây, Lý Kỳ Nhan đã thực sự bị sét đánh cho ù tai rồi.
Nặc Hiên làm chuyện xấu đã đành! Sao lại còn là vì có tình cảm với Tư Duệ muốn cô đáp mà làm ra cái chuyện đó?
Hóa ra cũng chính là lý do đó mà Tư Duệ mới không muốn nói ra tên kẻ chủ mưu cho cô biết sao?
Hàn Tiểu Hy thấy Lý Kỳ Nhan tâm tình kích động bỏ chạy về lớp cũng cuống quýt đuổi theo.
Cho nên đều không ai nghe được diễn biến tiếp theo của cuộc hội thoại và sự thật đằng sau vụ việc ấy.
" Hà Tiểu Thư, điều cô nói hoàn toàn là sự thật chứ? Nếu tôi nói không tin thì sao? "
Nhược Thanh đột nhiên có chút chột dạ, bèn nhanh trí quay sang Tư Duệ hòng được cứu cánh.
" Tư Duệ em nói xem, chị có phải là đang nói dối hay không? "
" A Tài cậu không cần nghi ngờ, hôm đó tôi và Cao Lãng đều chứng kiến tất cả! " Tư Duệ nhìn A Tài nói chắc nịch.
Mà A Tài giống như không quan tâm lắm, bất ngờ hỏi Nhược Thanh một câu không liên quan, ánh mắt lãnh đạm đến dọa người:
" Vậy… Hà tiểu thư, cô biết Diệp Mai Chi không? "
_____________________
" Nhan Nhan, cậu… cậu lấy cặp sách định đi đâu vậy? "
Lý Kỳ Nhan vừa bỏ hết tập vở trong ngăn bàn vào cặp, vừa bảo với Hàn Tiểu Hy:
" Tiểu Hy, cậu xin nghỉ phép giúp mình, mình phải đến bệnh viện tìm Nặc Hiên hỏi cho ra lẽ! "
" Cậu còn muốn hỏi cậu ấy chuyện gì, chuyện đã như vậy rồi Nhan Nhan ạ! Cậu đừng cố chấp! " Hàn Tiểu Hy nói đoạn giật lấy cặp sách trên tay Lý Kỳ Nhan.
Mà Lý Kỳ Nhan lúc này mắt đỏ ngầu, giống như muốn khóc tới nơi, chỉ là cố mở mắt thật to, để nước mắt không bị trào ra ngoài.
Cuộc đối thoại giữa hai cô nàng dĩ nhiên kinh động đến những bạn học trong lớp.
Họ không khỏi tò mò, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữ Lý Kỳ Nhan và Hàn Tiểu Hy, nếu nghe không lầm thì còn có Nặc Hiên.
" Tiểu Hy, mau đưa cặp sách cho mình! " Lý Kỳ Nhan kìm giọng nói.
" Mình không đưa! Nhan Nhan cậu đừng cố chấp, cậu ta đối tốt với cậu lại có tình cảm với người khác, cậu tìm cậu ta chỉ có thêm đau khổ thôi! "
" Đúng vậy mình cố chấp vậy đó! "
Lý Kỳ Nhan bỗng kích động quát lên một tiếng, khiến Hàn Tiểu Hy và mọi người trong lớp đều giật mình.
Thế rồi liền hướng về phía cửa lớp bỏ chạy.
Hàn Tiểu Hy đứng hình một lúc, rốt cuộc cũng bắt được nhịp sống vội ôm cặp sách của cả hai đuổi theo.
" Lý Kỳ Nhan, mình đi cùng cậu! "
______________________________
Ngồi trên xe buýt một lúc, cả hai cuối cùng cũng đến được bệnh Bạch Duệ Thần mà Nặc Hiên đang nằm.
Hỏi thì mới biết cậu đang nằm ở phòng 13C, liền khẩn trương tìm đến.
Nhưng khi đến trước cửa phòng rồi, Lý Kỳ Nhan chợt khựng lại, không dám mở cửa bước vào.
" Nhan Nhan, sao vậy? "
" Mình… Mình tự nhiên không có can đảm đó! " Lý Kỳ Nhan khổ sở trả lời, hốc mắt vừa rồi khóc thật nhiều vẫn còn sưng đỏ.
" Cậu còn có mình! "
Nói rồi, Hàn Tiểu Hy liền thay Lý Kỳ Nhan đẩy cửa bước vào.
Nhưng lạ thay trên giường bệnh trống trơn, trong phòng cũng không có lấy một bóng người.
" Ơ… Nặc Hiên cậu ấy đi đâu rồi? "
Nghe vậy, Lý Kỳ Nhan vội nghiêng mình ngó đầu vào trong xem thử, cũng bất ngờ không kém nhưng sực nhớ ra điều gì đó liền bảo với Hàn Tiểu Hy:
" Ah! Chắc là cậu ấy đi thăm mẹ rồi! "
" Mẹ cậu ấy ở phòng nào? "
" Theo mình! "
Dứt lời, Lý Kỳ Nhan xoay người định rời đi, lại vô tình va phải thân người cao lớn của ai đó.
Toan cất tiếng xin lỗi thì phát hiện ra đó là Nặc Hiên.
" Lớp trưởng? "
" Nặc Hiên? "
Cả hai đồng thời gọi nhau.
Ngưng một lúc, lại đồng thanh nói tiếp:
" Cậu làm gì ở đây? "
Đến cả ý hỏi cũng trùng hợp như vậy, Nặc Hiên từ bất ngờ chuyển sang vui sướng.
Cậu và Lý Kỳ Nhan vẫn tâm đồng ý hợp như ngày nào!
Nghĩ rồi Nặc Hiên có chút thẹn thùng gãi đầu nói:
" Tớ… tớ vừa lên tầng thăm mẹ! Còn cậu, lớp trưởng? "
" Mình… mình … "
Đúng lúc Lý Kỳ Nhan không biết nên trả lời thế nào thì Hàn Tiểu Hiên từ trong phòng bệnh bước ra đáp thay, giọng điệu hết sức vui vẻ:
" Chúng mình theo lời chủ nhiệm mới đến thăm cậu trước, hôm khác thầy ấy rảnh sẽ lại đến sau! "
" Vậy à! " Nặc Hiên gật gù, nói đoạn kéo Lý Kỳ Nhan vào trong:
" Đứng ngoài này nói chuyện không hay, vào trong trước đã! Hai cậu đi xa như vậy cũng mệt rồi phải không? Ngồi nghỉ một tí, tớ lấy trà bánh mời hai cậu! "
Hàn Tiểu Hy và Lý Kỳ Nhan lần lượt ngồi xuống hai chiếc ghế đặt gần giường.
Còn Nặc Hiên thì lấy trong một túi quà ra một hộp bánh quy đem đến chỗ họ đang ngồi.
" Để tớ rót trà cho hai cậu! "
" Để mình! " Dù gì Hàn Tiểu Hy cũng ngồi gần bàn trà, nhân tiện để hai người họ có thể nhanh được nói chuyện rõ ràng hơn.
" Vậy phiền cậu! "
Nặc Hiên buông một cậu, sau đó ngồi xuống giường bệnh đối diện với Lý Kỳ Nhan, lúc này mới có dịp nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp của cô, không khỏi hoảng hốt:
" Lớp trưởng, cậu vừa khóc sao? Mắt đỏ thế kia, là