"Nhiếp Thái Ngôn ơi~!" Giọng Lạc An Khuê điệu chảy nước gọi Nhiếp Thái Ngôn.
Vừa mở cánh cửa thư phòng nhảy vào trong thì khuôn mặt của Lạc An Khuê trở nên bí xị.
Hắn ở bên ngoài vẫn chưa về.
Cô đi vòng quanh cũng không thấy Hào Kiện.
Chỉ có mấy người giúp việc, làm vườn.
"Chú Thập! Chú có biết Nhiếp Thái Ngôn đi đâu không?"
"Chú có biết anh ấy làm gì mà trể rồi vẫn chưa về không?"
Lạc An Khuê đứng bên cạnh chú Thập đang cắt tỉa cây, luyên thuyên hỏi mấy câu tương tự.
Chú Thập bộ dạng khó xử nói: "Cô Lạc xin thứ lỗi, giúp việc như tôi làm sao có thể biết được của ông chủ được chứ!"
Lạc An Khuê thở dài rồi buồn chán đi vòng vòng xung quanh, đi lên thư phòng lôi dụng cụ viết thư pháp của Nhiếp Thái Ngôn ra, xem những video trên mạng viết thư pháp cô liền tập viết đến khi giúp việc gọi cô dùng bữa thì đã là trời tối rồi.
"Cô Lạc thức ăn không vừa miệng sao?" Nhìn Lạc An Khuê ngồi cả buổi trước bàn ăn mà không chịu động đũa, giúp việc nôn nóng nói.
"Không phải.
Tôi đợi Nhiếp Thái Ngôn về rồi cùng ăn luôn!" Lạc An Khuê mỉm cười với giúp việc nhẹ nhàng nói.
"Hay là cô ăn trước đi! Cậu chủ không biết khi nào sẽ về! Cô ăn trước đi ha!" Giúp việc ra sức khuyên cô.
"Tôi đợi được! Không sao cả!" Lạc An Khuê mỉm cười nói.
Giúp việc thấy cô kiên quyết cũng không khuyên nữa đi làm tiếp tục công việc của mình.
Nhớ đến cô Trương trước kia, chẳng bao giờ đợi cậu chủ cả.
Mặc dù trời đã tối mịt nhưng Lạc An Khuê không chịu ngoan ngoãn ở trong phòng đi ngủ cô lại mặc đồ ngủ màu trắng cùng mái tóc dài của mình đi khắp nơi bên ngoài.
Cô đi từ khu vực này, đến khu vực khác.
Miệng còn lẩm nhẩm: "Trễ như thế này Nhiếp Thái Ngôn lại đi đâu cơ chứ!"
"Sao khu nhà của hắn lại rộng như thế đi nãy giờ cũng không thấy giáp một vòng gì hết!"
"Nhưng mà...!Ở đây là đâu vậy!"
Lạc An Khuê hoảng hốt, cô vậy mà quên đường về nhà của Nhiếp Thái Ngôn trong chính khu nhà của hắn.
Chết tiệt, xung quanh toàn là cây còn có mùi gì đó rất khó ngửi.
Đáng sợ như thế này cô làm sao tìm được đường về đây.
Sao mà rùng rợn như thế này! Tối như thế liệu có ma không?
Cô bị suy nghĩ của mình dọa cho sợ mất hồn mất vía, chân cũng bủn rủn bước chân cũng chậm rì, cứ cảm thấy lạnh sống lưng.
Lạc An Khuê dùng đèn led điện thoại vừa đi vừa quơ quơ xung quanh.
Lúc lướt qua ở chỗ nào đó cô nhìn thấy một cái bóng trắng đang di chuyển.
Lạc An Khuê giật mình.
"Má ơi! Không phải là thật chứ!"
Cô hít sâu quyết định chiếu đèn về hướng đó thêm một lần nữa.
Lạc An Khuê sợ đến mức hai chân muốn nhũn ra không có sức lực để bỏ chạy.
Cái thứ trắng trắng ấy chạy nhanh như bay về phía cô, mái tóc dài xơ rối, khuôn mặt hốc hác lộ rõ xương gò má, quầng mắt thâm đen cùng với đôi mắt đen ngòm sâu hoáy.
Cái đồ chơi trắng trắng đó lại đâm sầm vào cô.
*Aaaaa
Lạc An Khuê ngã lăn ra đất, chiếc điện thoại cũng bị coi vì giật mình mà văng ra xa.
"Cứu tôi...!cứu tôi....!Cứu...!Aaaa...!cứu tôi!!!"
Giọng nói yếu ớt đầy hoảng loạn vang lên trong không khí, tiếng bước chân chạy càng lúc càng nhỏ dần.
Lạc An Khuê nằm trên đất mơ mơ màng màng cảm thán: Không ngờ còn nghe được tiếng chân chạy của ma! Lạc An Khuê ơi là Lạc An Khuê mày còn chưa cua trai được vậy mà phải đi chung với ma như thế thật là quá đáng thương rồi!
Lạc An Khuê ngồi bật dậy, mặt cô sáng rỡ: "Không phải ma! Đúng rồi không phải ma!"
Thật ra Lạc An Khuê tự an ủi mình nhanh chóng nhặt điện thoại rồi bỏ chạy ra khỏi cái nơi quý quái này.
Cô còn chưa chạy được mấy bước liền bị kéo lại một lực mạnh quật khiến cả người cô ngã xuống đất.
Lạc An Khuê cảm thấy đầu óc quay cuồng dường như não sắp rớt ra ngoài vậy.
Tiếng bước chậm rãi càng lúc càng gần, ngón tay khẽ nâng cằm cô lên, giọng nói đàn ông ôn hòa vang lên đầy quỷ dị:
"Lại bắt được em rồi!"
Lạc An Khuê mờ mịt, chết tiệt tối như thế cô lại không thấy được khuôn mặt của người đàn ông này, dựa vào giọng nói này rất có thể anh ấy.
Lạc An Khuê nghi hoặc nói: "Nhiếp Thái Ngôn?"
Hắn nghe giọng nói phụ nữ quen thuộc chân mày khẽ nhíu.
Ánh trăng bị mây đen che khuất, dần dần hiện ra lan tỏa ánh sáng xua đi bóng đêm mù tịt.
Hắn dần nhìn rõ được khuôn mặt của người phụ nữ trước mặt mình, nét đáng yêu, đôi môi từ từ cong lên cười tươi, đôi mắt sáng rực, vui vẻ gọi tên hắn: "Nhiếp Thái Ngôn.
Đúng là anh rồi!"
Nhiếp Thái Ngôn bất giác bị đơ cả người, hắn lần nào cũng như vậy không biết làm gì cả.
Đến khi Lạc An Khuê ôm chặt lấy hắn giọng nói thút thít bên tai:
"Nhiếp Thái Ngôn, em sợ quá!"
Hắn lập tức phản ứng rất nhanh bế cô trên tay rời đi.
Trên đường đi nhìn thấy Lạc An Khuê muốn nói rồi lại thôi hắn liền mở lời trước: "An Khuê có chuyện muốn nói sao?"
"Nhà anh to như thế nào vậy? Em đi dạo một chút liền không tìm được đường về nữa!" Lạc An Khuê xị mặt nói.
Nhiếp Thái Ngôn nhếch môi cười: "An Khuê muốn to như thế nào thì to như thế đó!"
Được, cô sẽ xem đây là câu trả lời.
Mãi sau này cô mới biết tất cả đất ở gần đây đều là của hắn.
Vậy nên mới nói nhà hắn ở một nơi riêng biệt xung quanh không có căn nhà nào ngoài căn nhà của hắn.
Trở lại với hiện tại, Nhiếp Thái Ngôn nhẹ nhàng để cô ngồi trên giường.
Rồi đi lại tủ đồ của cô chọn bộ đồ khác để cho cô thay.
Lạc An Khuê ngồi trên giường cô nghiêng đầu nhìn hắn: "Nhiếp Thái Ngôn lúc nãy anh muốn bắt ai vậy? Là cô gái gầy đó sao?"
"Cô ta ăn trộm mấy món đồ cổ của anh lần nào cũng bị anh bắt được.
Ấy vậy mà vẫn không biết sợ là gì." Nhiếp Thái Ngôn bình thản nói.
Cô thở dài: "Nhìn cô ấy chắc là phải khổ sở lắm.
Người gầy gò xanh xao, em tưởng là gặp ma đó!"
Nhiếp Thái Ngôn ngồi xuống đối diện với cô: "An Khuê đã sợ lắm đúng không?"
Lạc An Khuê gật đầu: "Nhưng mà có Nhiếp Thái Ngôn em không thấy sợ nữa.
Em biết anh sẽ xuất hiện bảo vệ em mà."
"Đồ dẻo miệng!"-Nhiếp Thái Ngôn nhếch môi cười, vươn tay véo má cô.- "An Khuê thay đồ khác đi.
Bộ đồ này bẩn rồi."
Lạc An Khuê vui vẻ cầm lấy bộ đồ mà hắn đưa thì muốn chửi thề.
Vào mùa này trời nắng nóng kinh khủng, ban đêm cũng chỉ kém một chút vậy mà hắn đưa cô đồ ngủ tay dài kín mít thế này là muốn biến cô thành heo quay à.
Bên canh vang lên tiếng nói của hắn: "An Khuê sau này đừng mặc quần ngắn nữa.
Chân của em hình như béo lên rồi!"
Nhìn biểu cảm muốn thét ra lửa của cô khiến hắn thích thú.
*Mười mấy tiếng trước.
Nhiếp Thái Ngôn vừa giải quyết công việc bên ngoài, hắn ngay lập tức hắn trở về nhà, nhưng đứng trước cổng hắn suy nghĩ một chút liền đi sang hướng khác.
Trong tầng hầm tối tăm, âm u đáng sợ, thi thoảng còn ngửi được mùi hôi thối.
Tiếng gào thét của phụ nữ càng làm cho cảnh tượng thêm rùng rợn.
"Thằng chó!"
"Nhiếp Thái Ngôn, mày thả tao ra, thả tao ra!"
"Thằng chó Nhiếp Thái Ngôn!!!"
Gọi thần, thần không thấy.
Gọi quỷ, quỷ lại nghe.
Nhiếp Thái Ngôn từ từ xuất hiện trước mặt người phụ nữ, hắn nhếch môi