"Cái tên xấu xa này, anh xem tôi là đồ ngốc à?" Lạc An Khuê ngồi ở thư phòng tâm trạng bực tức trút giận lên đống dụng cụ viết thư pháp quý giá của Nhiếp Thái Ngôn.
"Có chuyện gì khiến An Khuê không vui sao?" Nhiếp Thái Ngôn vừa bước về phía cô vừa nói.
Cô thở hắt một hơi rồi nói: "Không có gì!"
"Chữ đó An Khuê viết không được à? Để anh giúp An Khuê!" Nhiếp Thái Ngôn di chuyển sang phía sau lưng cô, chủ động cầm lấy tay cô hướng dẫn cô viết chữ.
Cứ tưởng sẽ chìm đắm trong khung cảnh tình cảm này nhưng Lạc An Khuê lại cảm thấy cứng nhắc.
Phía dưới của hắn đột nhiên lại phản ứng cứ cọ vào mông cô, còn có hơi thở nóng hổi của hắn cứ thổi vào cổ khiến cô khó chịu chết đi được.
Cô đã làm gì đâu mà cái tên này mới sáng sớm lại vậy chứ!
"Nhiếp Thái Ngôn!!" Cô xoay người trừng mắt nhìn hắn.
"Sao hả?" Gương mặt vô tội nhìn cô.
"Anh có thể nào kiềm chế một chút được không hả! Mới sáng sớm mà đã..." Lạc An Khuê đang liền ngưng lại nhìn chằm chằm hắn.
Nhiếp Thái Ngôn nhíu mày nói: "An Khuê không cần anh nữa sao?"
"Nói bậy! Anh nói bậy là em giận đấy!" Lạc An Khuê trừng mắt nói.
Đang yên đang lành lại nói mấy lời đó.
Khuôn mặt Nhiếp Thái Ngôn trở nên quỷ dị hơn: "Em khó chịu với anh?"
Cô cũng không chịu thua đanh thép đáp lại hắn: "Em khó chịu với anh khi nào hả?"
Hắn nhướng mày nhìn cô.
Lạc An Khuê thở dài nhẹ giọng nói: "Em không phải khó chịu.
Em chỉ là khuyên anh kiềm chế lại một chút thôi!"
Nhiếp Thái Ngôn buồn bã đôi tay đang ôm cô liền buông ra: "Anh không kiềm chế thì đã đè An Khuê ở trên giường rồi!"
"Em xin lỗi, Nhiếp Thái Ngôn anh đừng buồn!" Lạc An Khuê nắm giữ tay hắn, nhìn hắn như thế cô cảm thấy rất đau lòng.
Nhiếp Thái Ngôn rụt tay về: "Lạc An Khuê, anh không giỏi nhẫn nhịn cho đến khi gặp em."
Nhìn hắn xoay người rời đi, Lạc An Khuê không kiềm chế được mà lớn tiếng gọi: "Nhiếp Thái Ngôn, anh đứng lại đó!"
Hắn không quay lại mà bỏ đi một mạch ra ngoài.
Lạc An Khuê lại tức tối đến mức rơi nước mắt.
"Nè nè, trễ rồi mày định cắm cọc đây luôn hả? Xem bộ dạng của mày kìa gớm chết đi được!"
A Ly vừa cằn nhằn vừa vuốt lưng cho Lạc An Khuê nôn thoải mái hơn.
"Biết sao được tao chưa muốn về!" Lạc An Khuê vừa rửa mặt vừa nói.
Hai người họ trở lại phòng thì Đương Thiện Lương đã nằm ngủ trên ghế ngon lành, dưới sàn là vỏ lon bia, chai rượu nằm lăn lóc.
A Ly rót một ly rượu đầy cho Lạc An Khuê còn mình thì cô chỉ rót một ít: "Tao nói mày nghe.
Chuyện tình cảm mà, đôi khi cãi nhau là chuyện bình thường.
Không cãi nhau đùng một đường ai nấy đi vậy mới đau mày hiểu không?"
"Hiểu." Lạc An Khuê gật gù nói.
"Mày hiểu sao đến giờ vẫn chưa về.
Lạc An Khuê mày ở đây từ 10h sáng đến bây giờ là 7h tối.
Mày điên rồi." A Ly tức đến đỏ mắt.
Bản thân đã không ngừng uống rượu với Lạc An Khuê đến bây giờ, cô ta sợ mình sắp đi gặp ông bà rồi.
"Nhưng mà tao buồn lắm! Cảm giác ghen tuông nhưng mình chẳng là gì cả, không có tư cách gì để ghen thật khó chịu." Lạc An Khuê buồn bã nói, đôi mắt cô rưng rưng.
Cô và hắn cả lời chính thức yêu nhau còn chưa nói.
Cả hai dây dưa với nhau chỉ vì thử thách 100 ngày kia.
"Vậy là chưa chính thức yêu nhau à?" A Ly nhíu mày nói.
"Không biết.
Anh ta suốt ngày lúc nóng lúc lạnh, còn nói mấy câu khó hiểu." Lạc An Khuê hậm hực nói.
A Ly cũng thở dài một hơi rồi nói: "Không biết phải như thế nào nhưng mà tao có cách này!"
"Cách gì thế?" Lạc An Khuê mong chờ nói.
"Cả hai xa nhau đi.
Mẹ nó, ở bên nhau với tư cách gì cũng không biết.
Ghen không được, giận không xong thì bỏ quắt nhau cho rồi." A Ly tức giận nói.
Cô nghe xong càng bất mãn hơn, ngã người ra sau ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi gì đó rồi tự cười khinh thường chính mình, cô chán nản với tay lấy chai rượu lên uống hết chai này đến chai khác.
A Ly cũng không nói nữa cùng uống với cô.
Một lúc sau không chịu nổi nữa ngã xuống đất ngủ.
Lạc An Khuê một lần nữa uống say đến ngất đi.
Lúc Nhiếp Thái Ngôn đến nơi thì cô đã không biết trời đất gì nữa rồi.
Hắn cẩn thận bế cô lên, Lạc An Khuê đột nhiên mạnh mẽ vùng vẫy, Nhiếp Thái Ngôn không giữ kịp cô nên Lạc An Khuê bị ngã mạnh xuống đất.
Cô ngồi dưới đất, khuôn mặt vênh váo, đôi mắt mở không lên nhưng chỉ tay vào hắn hung hăng nói:
"Anh là ai?"
Hắn hai tay giữ lấy đầu cô lại.
Giọng nói hắn đầy dịu dàng: "Anh đến đón An Khuê đây!"
Cô nhìn hắn cười híp mắt: "Nhanh thế! Anh đến đón em nhanh thế á!"
"Vì là An Khuê, bất cứ giá nào anh cũng phải nhanh chóng đến đón em." Hắn dịu dàng vuốt tóc cô.
Lạc An Khuê cười khúc thích: "Thích quá đi mất, Nhiếp Thái Ngôn anh đáng yêu quá!"
"Vậy chúng ta về nhé!" Nhiếp Thái Ngôn cười dịu dàng nói.
"Vâng ạ!" Lạc An Khuê cười tươi ôm lấy hắn.
Ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn để hắn bế mình.
Lạc An Khuê ngoan ngoãn là thế.
Lúc ngồi trong xe lại khác biệt thay đổi 360°.
Cô đang nằm yên trong lòng Nhiếp Thái Ngôn lại đột nhiên ngồi thẳng người, nhích người ngồi lên hai chân hắn.
Lạc An Khuê ngồi với tư thế một chân bên đây, một chân bên kia, mặt đối mặt với hắn.
Cô mỉm cười nhìn hắn: "Anh nói xem mật khẩu của chúng ta là gì?"
"Mật khẩu?" Hắn hơi nhíu mày nói.
"Anh thử hỏi xem em thích gì nhất đi." Cô tinh nghịch nói.
Hắn làm theo lời cô: "An Khuê thích gì nhất."
"Nhiếp Thái Ngôn." Cô cười tươi nói.
Hắn cảm thấy tim mình đập bắt đầu không yên phận.
Hắn cất giọng lí nhí nói: "An Khuê yêu gì nhất!"
"Nhiếp Thái Ngôn." Cô cười tươi rói rồi giơ hai tay lên đầu tạo thành hình trái tim lắc qua, lắc lại.
Nhiếp Thái Ngôn cười cười nhìn cô.
Hắn kiềm nén chứ trong lòng khoái muốn chết.
Đột nhiên ánh mắt cô đỏ ngầu nhìn hắn, cô nắm chặt cổ áo hắn tức giận gào thét: "Nhiếp Thái Ngôn đáng chết, anh tưởng tôi đồ ngốc à!"
Với tình huống bất ngờ này, Nhiếp Thái Ngôn sớm đã không biết phải làm thế nào.
Đành im lặng quan sát cô.
Lạc An Khuê giây sau