"Cô nói cô ghét tên của mình hiện tại vậy cô thích tên gì?"
"An Khuê, Lạc An Khuê!"
Nhiếp Thái Ngôn cong môi cười, trong đầu hắn lặp đi lặp lại cái tên đó.
Đúng là một khoảng thời gian không dễ dàng gì.
Lạc An Khuê ngồi trên xe vì suy nghĩ của mình mà càng nghĩ lại càng thấy hưng phấn.
Một chút nữa thôi là cô bị lừa rồi.
Cũng may là… cô liếc nhìn người lái xe rồi cười tủm tỉm.
Nhiếp Thái Ngôn là một người thông minh, giỏi che giấu nhưng còn thuộc hạ của hắn thì...!không chắc.
Cô về đến nhà trọ, đứng trước cửa trọ bâng khuâng không biết có nên gõ cửa không? Hay là bây giờ cô kiếm khách sạn ngủ tạm một đêm? Hay là hay là sao nữa nghĩ không ra.
Cuối cùng cô quyết định gõ cửa.
Số tiền cô có được phải để dành làm phí sinh hoạt khi cưa trai rồi.
Không thể lãng phí.
"Doanh Ninh! Doanh Ninh còn thức không? Doanh Ninh!" Cô liên tục gõ cửa.
Lớn tiếng gọi.
Chỉ sợ một lát nữa cả dãy phòng trọ này thức dậy sẽ đá cô ra ngoài mất.
*Cạch*
Cánh cửa từ từ mở ra, khuôn mặt của Doanh Ninh xuất hiện sau cánh cửa.
Lạc An Khuê khẽ nuốt nước bọt rồi cười hehe với khuôn mặt sát khí của Doanh Ninh.
"Cũng biết đường về đấy chứ!"
"Cấp trên nhờ chị làm một vài việc đến giờ mới xong!"
"Vào nhà đi!" Doanh Ninh đứng sang một bên nhường chỗ cho Lạc An Khuê đi vào.
Lạc An Khuê bước vào trong, tâm trạng đang vui vẻ liền lập tức trở nên ảm đạm, buồn bã.
"Chị tìm được anh ấy rồi!"
Doanh Ninh vừa khóa chốt cửa xong nghe cô nói như thế cảm thấy bất ngờ.
Xuyên không vào nhân vật giả tưởng sau đó lại tìm được người thật ở ngoài.
Xuyên không dễ dàng có người yêu như thế Doanh Ninh cũng muốn xuyên không.
"Sao lại thấy chị không vui vậy?"
Lạc An Khuê cười buồn: "Không có gì.
Ngủ đi cũng trễ rồi!"
Doanh Ninh cũng không nói gì nhưng cô biết phía sau câu nói không có gì là cả bầu trời đầy chuyện.
Người không muốn nói ra mình biết phải làm sao? Cô nàng thầm đoán có lẽ Lạc An Khuê thất vọng về kết quả mình có được hôm nay.
Chàng trai kia có thể không nhớ chị ấy hoặc có thể là gì gì đó đó.
"Sao em không khuyên gì chị hết vậy?" Giọng nói của Lạc An Khuê phát ra từ trên gác, có vẻ rất buồn.
Doanh Ninh ngủ ở tầng dưới, nhìn lên trần nhà một khoảng tối tăm, giọng cô nàng đều đều: "Người cứng đầu lại cố chấp như chị thì bảo em khuyên thế nào đây! Khuyên hay không khuyên chẳng phải là không ăn thua gì với chị khi lòng chị đã quyết như thế.
Em sẽ không làm chuyện vô nghĩa!"
"Bà cụ non!" Lạc An Khuê bật cười nói.
Cô bé này đúng là hết nói nổi.
"Bà cụ non này chúc chị thành công đạt được kết quả mình muốn!" Doanh Ninh cười nói.
Buổi sáng đầu tiên, Lạc An Khuê cố tình thức sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng.
Doanh Ninh cũng bị đánh thức.
"Xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của em!" Lạc An Khuê bối rối nói.
Doanh Ninh từ trong phòng tắm đi ra.
Cô nàng nhìn chăm chú sau đó há hốc mồm: "Có cần phải hoành tráng như vậy không?"
Cô nàng lén lút lấy ăn một miếng liền bị Lạc An Khuê đánh vào tay.
Lạc An Khuê trừng mắt hung dữ nói: "Không được ăn! Tất cả ở đây cũng không được ăn!" - Lạc An Khuê nhớ ra gì đó liền nói - "Hôm nay không bữa sáng, em ra ngoài ăn đi!"
"Nè! Chị có thấy chị vì trai mà quên em gái mình không vậy? Chị không thấy có lỗi với em à?" Doanh Ninh tội nghiệp nói.
"Không thấy!" Lạc An Khuê vô tư nói.
"Em đi làm trước đây.
Vĩnh biệt chị!" Doanh Ninh hậm hực thay quần áo rồi đến nơi làm.
Doanh Ninh ngồi ăn sáng một mình ở quán ăn gần công ty.
Đồng nghiệp cô thấy thế liền đi đến hỏi:
"Sao hôm nay lại ăn sáng ở đây rồi! Chị gái không làm bữa sáng sao?"
"Có nhưng không phải cho tôi!" Doanh Ninh lắc đầu nói.
"Chị gái cậu có phải ích kỷ không? Nếu là tôi thì tôi sẽ chia sẻ một nửa cho em mình! Làm chị cái gì cũng phải chia sẻ với em chứ! Như thế thật không được.
Không được chút nào!" Đồng nghiệp nói với Doanh Ninh.
Doanh Ninh nhìn đồng nghiệp: "Thật là cái gì cũng có thể chia sẻ sao? Cậu thật tốt đó!"
"Đương nhiên rồi!"
Doanh Ninh cười tủm tỉm nói: "Vậy cậu có thể chia sẻ chồng mình với em gái được không?"
"Doanh Ninh!" Cô đồng nghiệp đó tức giận quát cô.
Doanh Ninh nở nụ cười nhẹ rồi rời đi.
Có một thứ gọi là độc nhất vô nhị trong lòng mỗi người không thể chia sẻ được.
Nếu có thể chia sẻ thì đó làm gì còn gọi là độc nhất vô nhị nữa.
Lạc An Khuê có ích kỹ hay không cô là người biết rõ là được.
[Anh đang ở đâu!]
[Nhà!]
Lạc An Khuê nhanh chóng bắt xe đem bữa sáng đến cho Nhiếp Thái Ngôn.
"Dì à, Nhiếp Thái Ngôn đang ở đâu vậy ạ?" Cô quay sang hỏi người giúp việc.
"Cậu chủ đang trên phòng!" - Người giúp việc khó chịu nói - "Cô à, sau này cô đừng gọi thẳng tên của cậu chủ nữa.
Cậu chủ không thích ai gọi thẳng tên mình như thế đâu.
Nếu có chuyện gì xảy ra đừng trách tôi không nói trước!"
Lạc An Khuê gật gù đã hiểu.
"Tiểu thư, cô đến có việc gì không?" Nhiếp Thái Ngôn từ trên lầu đi xuống.
Cô nhìn về hướng hắn cười tươi, vẫy tay chào: "Nhiếp… Nhiếp tiên sinh chào buổi sáng!"
Nhiếp Thái Ngôn nghe cô gọi mình là tiên sinh, chân mày khẽ chau lại.
Lạc An Khuê giơ túi đựng cơm trên tay mình lên: "Làm việc của một bạn gái mẫu mực!"
"Nhiếp tiên sinh, lại đây ăn thử đi!"
Nhiếp Thái Ngôn đi đến bên cạnh nhìn cô bày thức ăn ra bàn.
Cô gắp một miếng trứng cuộn đưa lên miệng hắn.
"Nhiếp tiên sinh, há miệng ra!"
Hắn miệng ăn miếng trứng cuộn mà cô đưa, giọng nói ôn hòa: "Tiểu thư, cô đã gọi tôi là bạn trai mà còn gọi tôi là tiên sinh sao?"
Lạc An Khuê tròn mắt nói: "Chẳng phải anh rất ghét người khác gọi thẳng họ tên của mình sao? Thứ anh ghét thì tôi sẽ tránh!"
"Hiện tại thì không!"
"Vậy sao?"
"Gắp cho tôi!"
"Ồ"
Lạc An Khuê gắp miếng trứng cuộn cho Nhiếp Thái Ngôn cô mỉm cười nói: "Vậy anh cũng phải đổi xưng hô với tôi."
"Tiểu thư muốn xưng hô thế nào?" Nhiếp Thái Ngôn nghiêng đầu nói.
"Gọi tên của tôi thật dịu dàng và ngọt ngào!" Lạc An Khuê chớp mắt nói.
"An Khuê!"Giọng nói của Nhiếp Thái Ngôn vang lên.
Dịu dàng, trầm ấm, chứa đựng đầy cưng chiều Lạc An Khuê nghe đến mức mê mẩn.
"Ây nha! Cứ mãi lo cho anh mà tôi trễ giờ làm mất rồi! Đi đây!"
Lạc An Khuê nói xong liền chạy nhanh đi.
Vừa gấp gáp vừa xấu hổ thật muốn động thổ chết đi được.
Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười nhìn bóng dáng cô rời đi.
Hắn vẫy tay một cách nhẹ nhàng thuộc hạ ở bên ngoài nhanh chóng chạy vào: "Đại ca!"
"Người giúp việc đó thật nhiều lời!" Hắn bĩu môi nói với thuộc hạ.
"Vâng!" Câu nói của hắn thuộc hạ cúi chào rồi rời đi nhanh.
Nhiếp Thái Ngôn nở nụ cười hài lòng tiếp tục thưởng thức bữa sáng của mình.
Những ngày sau đó, không còn ai nhìn thấy người giúp việc đó nữa.
Những người giúp việc khác cũng không dám bàn luận vì chủ nhân ngôi nhà này rất đáng sợ.
Chỉ là trong lòng mỗi người có suy nghĩ nghĩ riêng.
Người thì nghĩ bà ta về quê dưỡng già, người lại nghĩ rằng bà ta bị chủ nhân gi.ết chết vì phạm tội nặng nề.
Dẫu vậy bọn họ cũng không còn bất ngờ nữa, thậm chí rất bình thản.
Dù đầy nguy hiểm nhưng họ cam tâm tình nguyện làm việc ở đây.
Lương của bọn họ được trả rất cao, là con số họ không thể tưởng tượng được.
Đãi ngộ cũng rất tốt, chỉ cần mắt không thấy tai không nghe.
Không vượt quá bổn phận thì sẽ không có vấn đề gì.
Người giúp việc