Một người đàn ông đầu hói, vóc dáng lùn béo, phía sau hắn còn có một vài đàn em.
Ông ta chỉ về phía Nhã Quyên: "Đưa con nhỏ đó cho tao, tao sẽ tha cho tụi bây!"
Lạc An Khuê không để ý ông ta, cô quay sang hỏi Nhã Quyên: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Nhã Quyên giọng nói đầy sợ hãi: "Là ông ta gây chuyện trước! Lúc nãy tao vừa đi vệ sinh ra ngoài ông ta liền giở trò đụng chạm vào mông của tao."
"Đừng làm dáng vẻ tội nghiệp đó.
Xem vết thương của mày ban cho tao đi!" Ông ta chỉ vào vết thương trên đầu mình.
"Đó là ông sàm sỡ tôi, tôi mới tự vệ!" Nhã Quyên nói.
Lạc An Khuê mới để ý giày cao gót của Nhã Quyên đã biến mất, cô ấy hoàn toàn đi chân trần không lẽ vết thương đó là do giày cao gót của cô ấy? Đúng là ra tay độc ác lắm.
"Được ông đây để ý là phước tu mười kiếp của mày còn không biết điều còn làm bộ làm tịch!" Tên to béo đó hét lớn.
Nhã Quyên hoàn toàn bị chọc giận: "Phước đức cái móc! Là siêu nghiệp đen đủi thì có.
Xấu xí như ông có cho tôi cũng không thèm.
Xin phép xách dép chạy tám cái mương."
"Mẹ nó! Bắt con khốn đó cho tao.
Cắt lưỡi nó xem nó có mạnh mồm được nữa không?" Tên béo đó tức giận hét lớn với đàn em phía sau.
*Choang*
"Đứa nào dám bước tới tao cắt cổ đứa đó!" Lạc An Khuê một tay giữ Nhã Quyên phía sau mình, một tay cầm cán chai bia vừa đập bể.
Một tên đàn em trong số đó lúc nãy bị cô dùng cái chai bia này đập lên đầu, giờ đang nằm lăn lóc dưới sàn.
Nhìn thấy đàn em của mình chần chừ, tên béo đó tức giận quát: "Tụi bây một đám đàn ông lại chịu thua một con đàn bà à!"
"Chúng mày không tin thì thử bước lên xem!" Lạc An Khuê học theo nụ cười biế.n thái của Nhiếp Thái Ngôn, cô cười với bọn họ.
Tên béo kia lấy từ sau lưng ra một cây súng hắn chĩa vào cô: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
"Ông có mời tôi uống rượu đâu mà mời với chả phạt!" Lạc An Khuê nhún vai nói.
Tên béo tức giận bóp còi hướng về phía cô mà bắn.
*Đoàng*
"A!!"
Hai tiếng súng vang lên, cả hội chị em của Lạc An Khuê sợ hãi thét lên trong hoảng loạn.
Riêng cô dù trong lòng cực kỳ hoảng sợ nhưng bên ngoài cô lại tỏa ra mình không sợ, bản thân cần pha ri bình tĩnh.
Cánh tay cô càng bấu chặt Nhã Quyên, cô chỉ sợ mình buông tay ra, cô bạn sẽ bị bắt đi mất.
Đáy mắt cô đầy tức giận nhìn tên béo đang nằm ôm chân rên la vì đau đớn.
"Ngô Tố, làm loạn cũng phải xem mình ở địa bàn của ai? Anh không để đại ca chúng tôi vào trong mắt à?"
Lạc An Khuê liếc nhìn về phía cửa, một đám người diện đồ đen đi vào.
Ánh mắt cô dừng trên người một người đàn ông có vóc dáng vô cùng quen thuộc.
"Nhiếp Thái Ngôn anh dám ra tay với tôi à? Anh giỏi lắm!" Tên béo đó tức giận nhìn Nhiếp Thái Ngôn.
Tiếng súng phát ra lúc nãy là của tên béo và thuộc hạ của Nhiếp Thái Ngôn.
Tên béo lúc đầu chuẩn bóp còi bắn cô thì phía sau ông ta bị bắn lén vào chân.
"Anh làm sợ tôi sợ hãi đó.
Tôi còn xém ngất xỉu nữa cơ!" -Nhiếp Thái Ngôn phòng má nói, hắn mỉm cười - "Tôi đặc biệt chuẩn bị mà anh rất thích để bù đắp lại chuyện tối đêm nay nhé!"
Vừa dứt lời thuộc hạ của Nhiếp Thái Ngôn tiến lên đem tên béo đi.
Tên béo kia bị cảm thấy nụ cười của Nhiếp Thái Ngôn thật đáng sợ, ông ta la hét: "Nhiếp Thái Ngôn thả tao ra, mày muốn làm gì? Thả tao ra! Nhiếp Thái Ngôn!"
Nhiếp Thái Ngôn bước đến trước mặt Lạc An Khuê, giọng hắn ôn hòa: "Việc bận của cô là việc này à?"
Lạc An Khuê buông cái cán chai ra, đôi mắt mở to tròn ngấn nước như cún con, mếu máo nói: "Sợ! Tôi sợ quá!"
Nhiếp Thái Ngôn sợ cô khóc thét làm loạn ở đây, đành vươn tay bế cô lên.
Chuẩn bị bước đi liền bị hội chị em của cô ngăn cản lại: "Anh muốn đem bạn tôi đi đâu?"
"Anh là ai? Là gì của cô ấy?"
"Tôi không cho anh đem Lạc An Khuê đi!"
Nhiếp Thái Ngôn quay sang nhìn bọn họ, anh nở nụ cười nhẹ, cất giọng ôn hòa: "Các tiểu thư, tôi là bạn trai của An Khuê!"
"Bạn trai? Sao chúng tôi chưa bao giờ nghe nói!"
Nụ cười của Nhiếp Thái Ngôn trở nên quái dị hơn, hắn liếc nhìn cô gái đang ngủ trong lòng mình: "Vậy sao?"
"Anh lấy gì để chứng minh? Nếu không chứng minh được thì đừng hòng đem bạn của tôi đi!"
Nhiếp Thái Ngôn vẫn giữ nụ cười như trước: "Điện thoại cô ấy có lưu tên tôi là tiểu bảo bối!"
Mọi người nghi hoặc tìm điện thoại trong túi xách của cô.
Vào danh bạ thì đúng là có tên tiểu bảo bối thật.
Họ nhấn nút gọi.
Chuông điện thoại của Nhiếp Thái Ngôn nhanh reo lên vang dội.
Bọn họ lúc này liền thay đổi.
"Xin lỗi vì đã hiểu lầm.
Vậy chúng tôi cũng an tâm giao cô ấy cho anh.
Đưa cô ấy về nhà an toàn nhé!" A Ly nói.
Nhiếp Thái Ngôn cười rồi quay người rời đi.
Lạc An Khuê lại ngủ ngon quên trời quên đất như thế.
"Anh trai lần này lại có thêm chỗ làm ăn mới! Chúc mừng anh!" Nhiếp Thái Tình ngồi ở ghế phụ nói.
"Đó chẳng phải là chuyện sớm muộn sao? Lấy sớm một chút cũng có là gì." Nhiếp Thái Ngôn cười nói.
Hắn đưa cô về nhà trọ, nhìn thấy người mở cửa là cô gái hắn cười nhẹ nói: "Xin chào tiểu thư!"
Doanh Ninh không nói gì mở cửa nhường đường cho hắn đi vào, nhẹ giọng nói: "Chị ấy ngủ trên gác!"
Nhiếp Thái Ngôn bế Lạc An Khuê lên gác rất nhanh đã đi xuống.
Hắn mỉm cười: "Xin phép tiểu thư tôi về đây!"
Doanh Ninh mỉm cười với hắn, đợi hắn rời đi cô mới đóng cửa khóa chốt lại đi ngủ.
Trong căn phòng tối tăm như mực, chiếc lồng sắt có ánh sáng nổi bật được đặt ở giữa.
Người đàn ông to béo trầ.n trụi tay chân bị xiềng xích vùng vẫy.
"Nhiếp Thái Ngôn, mày thả tao ra! Mày thả tao ra!"
Nhiếp Thái Ngôn chậm rãi bước vào, căn phòng lập tức sáng lên.
Hắn ngồi vắt chân trên chiếc ghế đối diện với chiếc lồng sắt, bàn tay hắn mân mê chiếc ly rượu vang, hắn nhấp một ngụm nhỏ, cất giọng vui vẻ: "Ngô Tố, sao lại gấp gáp như thế! Chẳng phải anh thích những chuyện kíc.h thích như thế sao? Tôi đã nói muốn chuẩn bị món quà đặt biệt cho anh mà!"
Lời vừa dứt, thuộc hạ của hắn dẫn ba người đột biến gen vào.
Bọ họ cao to gấp mấy lần Nhiếp Thái Ngôn, khuôn mặt hung tợn, cơ thể đầy lông lá, cơ bắp trên người cuồn cuộn, chỉ đóng khố bằng da hổ ở hông.
Nếu không phải có vài nét giống con người thì có lẽ sẽ nhìn nhầm đây là gorilla trưởng thành.
Nhiếp Thái Ngôn cười với ba người họ: "Vui vẻ nhé!"
Ba người bọn họ đi thẳng vào cái lồng sắt, thuộc hạ khóa chặt chiếc lồng lại.
Nhiếp Thái Ngôn khuôn mặt vui sướng đầy hứng thú, nói với thuộc hạ: "Tôi muốn một thước phim thật đặc sắc đầy chân thật!"
Thuộc hạ ở bên