Lúc Triệu Bình về tới thư phòng thì đã thấy Vương phi nhà mình đang ngồi đó uống trà.
Hắn ta vội vã kiềm cái vẻ bực bội của mình lại, thong dong thư thả bước vào phòng.
Điềm Tư Tư uống 3 chung trà thì mới thấy Triệu Bình về từ Ái Doanh viện.
Vẻ mặt bực bội chưa tiêu tan, ngoại bào dính máu.
Nàng vội vã đứng lên hỏi:
“Vương gia sao người lại dính máu thế? Ở viện của Trắc phi có chuyện gì à?”
Thấy Vương phi lo lắng cho mình không hiểu sao trong lòng Triệu Bình dâng lên một cảm xúc thỏa mãn lạ kì.
Hắn cố nín cười, bất quá khóe miệng đã kéo đến mang tai:
“Vương phi lo lắng cho bổn vương à? Nhưng nàng đừng lo, đây là máu của Mạn Doanh Doanh không phải của ta?”
Điềm Tư Tư nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm rồi khinh bỉ liếc nhìn:
“Thiếp không lo lắng cho ngài; chỉ tò mò mà thôi.
Nhưng mà Mạn Doanh Doanh bị làm sao thế?”
Triệu Bình phất tay cho toàn bộ nha hoàn lui rồi mới kể lại mọi chuyện.
“Dường như Mạn Doanh Doanh nàng ta phát điên rồi, lúc nãy ta kiểm tra lọ thuốc chỉ còn dính một ít dưới đáy mà thôi.”
Điềm Tư Tư nhíu mày, Mạn Doanh Doanh không đến nỗi ngu ngốc như thế.
Dùng một lượng lớn như vậy thì chắc chắn thần kinh sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Cô ta chắc chắn biết rõ thứ này nguy hại, sao lại có thể tự chôn mình được.
“Vương gia, ngài có chắc là cô ta không phát hiện ra ngài đã biết mọi chuyện nên mới lén đổ đi rồi giả vờ phát điên đấy chứ?”
“Lúc đầu ta cũng nghĩ đến vấn đề đó nhưng Mạn Doanh Doanh trước kia vốn dĩ sợ đau cực kì, nay cô ta lại tự cứa tay sâu hoắm như thế.
Hơn nữa, lúc lại gần cô ta, ta phát hiện trên tóc cô ta có bôi thứ đó.
Chắc chắn là dùng hết trên đó rồi.”
Mạn Doanh Doanh thủ đoạn đa đoan, tính tình cực kì xấu nhưng tuyệt đối không ngu dốt nếu cô ta không tự dụng nó thì chỉ có thể là…
Vương gia Triệu Bình nhìn Vương phi của mình rồi cả hai chỉ mỉm cười không nói gì nhưng trong mắt đối phương thì đã hiểu tất cả.
“Thế cho ta hỏi Vương phi của ta, trưa nắng nàng không nghỉ ngơi đi mà đến thư phòng của ta làm gì/”
Điềm Tư Tư cũng không quanh co trực tiếp vào thẳng vấn đề:
“Vương gia, thần thiếp qua đây chính là muốn mượn tiền ngài.
Một trăm lượng bạc.
Ngài có cho mượn không?”
Triệu Bình suýt phun cả nước trà ra ngoài.
Mượn tiền?
“Số tiền nàng cầm của hồi môn trước kia dùng hết rồi à? Ta còn tưởng nàng sẽ không mượn tiền ta đâu?”
Điềm Tư Tư nghe ra giọng điệu mỉa mai trong lời của hắn, cô thẳng thắn luôn:
“Thứ gì cầm được thần thiếp cầm rồi.
Đồ cầm rồi thì chưa có chuộc về.
Nên, Vương gia người có quyết định cho thần thiếp mượn không? Một tháng sau thần thiếp chắc chắn trả người.”
Triệu Bình không ngờ Vương phi nhà mình lại thẳng thắng đến thế.
Hắn ta không nói gì chỉ bảo Tiêu Đắc đến phòng thu chi lấy 1000 lượng bạc.
“Nàng cầm đi, không cần trả lại.
Dù gì ta với nàng cũng là phu thê, một ngàn lượng bạc ta vẫn cho nàng được.”
“Không cần, thần thiếp sẽ trả người.
Không những trả đủ mà còn trả dư nữa cơ.”
Điềm Tư Tư bảo Tiểu Lệ ôm hộp đựng 1000 lượng bạc rồi cáo từ đi về viện.
Triệu Bình muốn mời phu nhân của mình ở lại ăn cơm nhưng lúc nãy nàng mời mà