Sáng hôm sau, Tiểu Lệ thấy Vương phi vẫn chưa dậy thì vội vàng tiến lên gõ cửa.
Lúc nào Điềm Tư Tư cũng dậy rất đúng giờ, giờ giấc sinh hoạt chưa bao giờ rối loạn cả.
“Vương phi người dậy chưa ạ?”
“Vương phi, nô tỳ dọn bữa sáng rồi, người thức dậy dùng bữa đi ạ….”
Thấy không có tiếng động gì, Tiểu Lệ đánh liều mở cửa xông vào trong.
Đúng như cô linh cảm, Điềm Tư Tư nằm thiếp đi chẳng biết gì.
Cô sợ hãi vội vàng đặt tay lên tráng Vương phi.
“Nóng quá.”
“Phu quân, chàng đi gọi đại phu nhanh lên.
Vương phi sốt cao lắm.”
Đại Tráng nghe vậy vội vã chạy đến Dược thiện phòng còn Tiểu Lệ nhanh chóng đi nhúng khăn ấm lau mình cho Điềm Tư Tư.
Vừa lau nàng vừa lải nhải:
“Nô tỳ đã nói Vương phi rồi.
Hôm qua phải nghỉ ngơi đi, người cứ tham công tiếc việc.”
Bên này, Đại Tráng vừa chạy vừa lôi lão đại phu xềnh xệch.
“Ai ui, Đại Tráng tiểu ca, người chạy chậm chút, lão phu theo không kịp.”
“Đại phu người nhanh lên đi, Vương phi đang sốt rất cao; không chờ được nữa đâu.”
Nói rồi, Đại Tráng bất chấp luôn lễ nghi xách lão đại phu như con gà con sải rộng bước chân chạy đi.
Triệu Bình bên này vừa đi tới thì thấy hắn ta đang vác đại phu tiến về Hạ Hoa viện.
Thấy bộ dạng vội vã của Đại Tráng, y liền biết chắc chắn Điềm Tư Tư có chuyện.
Hạ Hoa viện
Điềm Tư Tư và Đại phu được ngăn cách nhau bởi một tấm màn dày, trên cổ tay của Vương phi đặt một chiếc khăn lụa mỏng.
Đại phu đang bắt mạch.
Đây là quy định của Hoàng thất nơi này.
Đại phu là nam nhân nên không thể tùy tiện chạm vào Vương phi được.
Sau khi hỏi han tình hình và sắc mặt của Vương phi, lão đại phu mới vuốt chòm râu trắng của mình nói với Tiểu Lệ:
“Vương phi bị cảm nắng nhẹ, ta kê một vài thang thuốc các ngươi sắc cho Vương phi uống 3 lần một ngày.
Thức ăn hàng ngày của Vương phi cũng thanh đạm nhẹ nhàng.
Cố gắng để Vương phi ăn rồi mới uống thuốc.”
Lão đại phu nhìn Đại Tráng nói với hắn:
“Ngươi, cõng ta đi về rồi bốc thuốc.”
Đại Tráng cười làm lành vâng vang dạ dạ, đợi lão đại phu leo lên lưng rồi cõng về Dược thiện phòng để lấy thuốc.
Vừa ra khỏi cửa viện, Đại Tráng đã chạm mặt với Bình Nhạc Vương gia.
Nhưng chưa kịp quỳ xuống bái kiến thì Vương gia đã phất tay cho hắn miễn lễ rồi đi thẳng vào viện.
Triệu Bình đi vào khuê phòng của Điềm Tư Tư, thấy nàng đang nửa ngồi nửa nằm trên giường, mái tóc đen dài vài sợi dính bết vào trán, đôi môi nhợt nhạt cả mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“Tiểu Lệ ngươi đưa cháo đây ta đút Vương phi ăn cho.
Ngươi lui ra đi.”
“Vâng, Vương gia.”
Triệu Bình tay cầm bát cháo, múc một muỗng đưa lên miệng thổi đưa tới miệng Điềm Tư Tư.
“Nàng ăn đi.”
Điềm Tư Tư vẻ mặt khinh bỉ nhìn chén cháo, mỗi lần ốm là tính tình tiểu thư kiêu kì của nàng lại nổi dậy một cách không kiểm soát được.
Nàng mấp máy môi, thở không ra hơi:
“Thiếp không muốn ăn đâu, người ăn đi.”
“Nàng đừng cứng đầu, ăn một ít đi rồi uống thuốc.”
Triệu Bình định mở miệng đe dọa nhưng chợt nhớ ra Vương phi nhà mình ăn mềm không ăn cứng.
Hắn ta đành hạ mình dụ dỗ, nói ngon nói ngọt.
Cuối cùng Điềm Tư Tư cũng ăn chén cháo nấm.
Tiêu Đắc đứng ngoài cửa, tai nghe mấy lời dụ dỗ của Vương gia thì cảm thấy nổi da gà.
Trước giờ Vương gia chưa từng kiên nhẫn với ai như vậy đâu.
Có lẽ vị Vương phi này sẽ biến cái Vương phủ lạnh lùng này thành một ngôi nhà đích thực.
Điềm Tư Tư ăn vừa xong thì Tiểu Lệ đã mang một chén thuốc đen ngòm vào.
Nàng ngửi mùi một cái là muốn nôn tất cả những gì vừa ăn ra rồi chứ đừng nói uống.
“Vương phi, người uống thuốc đi ạ.”
“Không uống.”
‘Vương phi,….” Tiểu Lệ khuyên không thành đành bất lực nhìn Vương gia cứu viện.
“Điềm Tư Tư nàng uống thuốc đi, ta