Sau khi Điềm Tư Tư quay về phòng thì rất nhanh sau đó có một tốp 10 nha hoàn gia đinh bê theo đồ đạc đi vào trong viện của cô.
Nhậm ma ma dẫn đầu, tiến lên bẩm báo với cô:
- Bẩm đại tiểu thư, lão nô là Nhậm ma ma, theo lệnh của phu nhân phân phó dẫn theo nha hoàn gia đinh đến hầu hạ tiểu thư.
Xin được ra mắt tiểu thư.
Ngoài ra, phu nhân cũng dặn dò lão nô đem danh sách của hồi môn cho người kiểm kê ạ.
Nhậm ma ma vóc người to béo ục ịch, giọng nói sang sảng.
Nếu cô đoán không lầm đây chính là tai mắt mà phu nhân đưa đến bên người cô.
Bất quá hiện giờ cô không có nhiều tinh lực để quan tâm điều đó, đưa đến một người cô sẽ đối phó một người:
- Nhậm ma ma hảo a.
Nếu đã được phu nhân phân phó đến đây thì từ nay về sau các người chính là người của ta.
Trong viện này, lời của ta là thứ nhất.
Các ngươi có thể phạm sai lầm trong công việc ta có thể bỏ qua, nhưng ta tuyệt đối sẽ không dung thứ cho kẻ phản bội, ỷ thế hiếp người; nhìn gương Phương ma ma là sẽ rõ.
Hiểu chưa?
"Chúng nô tài hiểu rõ." Tất cả đồng loạt quỳ xuống, trọng giọng nói tràn ngập sợ hãi.
"Được rồi, giữ lại một người làm nha hoàn thân cận của ta, còn lại, Nhậm ma ma nhờ người sắp xếp các công việc khác cho bọn họ.
Tất cả lui xuống đi."
Điềm Tư Tư không có ý định giữ lại đám nha hoàn này bên cạnh mình, trong đó không thiếu tai mắt của Thiệu Phi Phi, cô không muốn nuôi ong tay áo cũng không có thời gian cảm hóa bọn họ.
Điềm Tư Tư lật danh sách của hồi môn kiểm tra, cảm thán: "Quả là quan tứ phẩm, giàu có thật sự, của hồi môn không thiếu ruộng đất, cửa hàng, vàng bạc của cải, lăng là tơ lụa cũng nhiều vô kể." Nhưng mà, Điềm Tư Tư cũng không hiểu biết nhiều về lễ vật hồi môn thời đại này, nếu thiếu sót gì há chẳng phải vứt bỏ mặt mũi của mình sao; cô vẫn cần người tư vấn.
Bất chợt, cô nhớ đến một người, cực kì phù hợp để cô hỏi ý kiến.
"Nhậm ma ma, phân phó cho một nha hoàn theo ta đến viện của Trần di nương." Trần Nhữ Sương là mẹ ruột của nguyên chủ, dù trong cuốn sách đó không mô tả rõ về người phụ nữ này, cô phải đến đó xem thử một phen, sẵn tiện hỏi ý kiến về danh sách của hồi môn này xem sao.
Nha hoàn đi theo Điềm Tư Tư tên là A Lan.
Trên đường đi, hai mắt ả ta liếc nghiêng liếc dọc, mặt đầy gian trá.
Điềm Tư Tư thầm nghĩ Nhậm ma ma đó cũng "giỏi" chọn người ghê gớm; chọn ai không chọn lại chọn một kẻ trên mặt thiếu điều viết chữ "Gian".
Tuy nhiên như vậy cũng được, cô còn biết để đề phòng, chỉ sợ bọn họ lại có hậu chiêu.
Hậu viện của Trần di nương nằm trong một góc hẻo lánh của Điềm phủ, góc tường cũ kĩ đã bám đầy rong rêu.
Trước cửa viện cũng không có ai đứng canh chừng để thông báo.
A Lan nhanh nhẹn đẩy cửa ra, chỉ thấy trong viện cảnh sắc mộc mạc, tuy ít hoa cỏ nhưng không đến nỗi tiêu điều.
Vật trang trí duy nhất là chiếc bàn đá.
Trần Nhữ Sương đang ngồi đó may vá.
Đây là lần đầu tiên Tư Tư nhìn thấy mẹ ruột của nguyên chủ.
Phụ nhân dáng người thanh mảnh, gương mặt nhìn có vẻ xanh xao nhưng không thể che lấp đi ngũ quan đoan chính, xinh đẹp.
Sống mũi cao, hàng chân mày lá liễu cùng đôi mắt phượng đượm buồn.
Suối tóc đen tuyền, bó gọn kiểu tóc phụ nhân, không có trang sức rực rỡ, chỉ cắm một cây trâm bạc càng toát lên vẻ đẹp sắc sảo.So với Thiệu Phi Phi, đây mới quả thực là mỹ nhân.
Nguyên chủ cũng được thừa hưởng vẻ đẹp từ mẹ mà xinh đẹp vô cùng.
Nghe tiếng mở cửa, Trần Nhữ Sương ngẩng mặt lên, thấy là con mình đến thì mừng rỡ vô cùng, vội bỏ đồ trong tay xuống: "Đại tiểu thư, người đã khỏe lên chưa, ta nghe nhân gia nói người bị ốm mấy hôm nay.
Sao bây giờ người lại đến đây?"
- Mẹ, con không sao, cũng đã lâu rồi con không đến thăm mẹ.
Mẹ đang thêu túi gấm sao?
Nghe Điềm Tư Tư gọi mình là mẹ, Trần di nương hoảng hốt liếc qua A Lan, ngăn cản: "Tiểu thư, không được gọi là