Quả đúng như Điềm Tư Tư dự đoán, cô vừa về tới cửa viện thì nha hoàn thân cận của Thiệu Phi Phi đã gấp gáp chạy đến:
“Nô tỳ tham kiến tiểu thư, nô tỳ theo lệnh của Phu nhân đến đưa lại danh sách của hồi môn.
Danh sách Nhậm ma ma đưa lúc sáng có sai sót; mong người nhận lấy ạ.”
Điềm Tư Tư nhoẻn miệng cười, khóe mắt dâng lên tiếu ý: “Ta cũng đang định đến hỏi mẫu thân về danh sách của hồi môn, xem ra vẫn là chậm một bước.
Ta thấy đám nô tỳ xung quanh mẫu thân quả là tắc trách, danh sách của hồi môn đưa đến Vương phủ mà cũng gây sai lầm.
Ngươi về bẩm báo lại phu nhân, danh sách này ta nhận nhưng mà người cũng nên răn đe lại đám nô tài a.”
“Vâng, nô tỳ lĩnh mệnh.
Nô tỳ xin phép được cáo lui.”
Ả nha hoàn vội vàng chạy khỏi viện như đây là đầm rồng hang hổ.
Khỏi suy nghĩ cũng biết, Điềm Tư Tư đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Ngoài mặt là mắng đám nô tỳ nhưng thực ra là đang chửi xéo Thiệu Phi Phi ăn cắp của hồi môn của ta.
Điềm Tư Tư thật sự rất hiếu kì vẻ mặt của Thiệu lão bà lúc nghe những lời ấy sẽ ra sao.
Chắc hẳn là đặc sắc lắm đây.
Điềm Tư Tư ngồi ở bàn đá trong hậu viện, nhấp một ngụm trà hoa cúc.
Trà này không ngon bằng trà long tĩnh ở viện của Thiệu Phi Phi.
Đợi sau này cô cường thế hơn rồi, thiếu gì một chút trà thượng hạng chứ.
Cô liếc mắt qua A Lan.
Kể từ khi được phân phó làm nha hoàn thân cận của cô, A Lan đã cẩn thận hơn rất nhiều, làm việc hay nói gì cũng đều một thái độ lấy lòng.
Tưởng như thế là qua mặt được cô sao.
Còn lâu.
“A Lan, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
A Lan mỉm cười lấy lòng: “Bẩm tiểu thư, có nô tì ạ.”
“Ngươi tên thật là gì? Cớ sự sao lại lưu lạc đến Điềm phủ chúng ta làm nô tỳ.” Điềm Tư Tư giả vờ quan tâm hỏi han.
Thật ra cô muốn từ miệng A Lan tìm được nơi buôn bán người.
Nếu cô nhớ không lầm, trong sách có miêu tả ở thời đại này có một nơi tên là Chợ Nô dịch, phần lớn nha hoàn gia đinh từ các phủ lớn đều được mua đây.
Bất quá, chợ Nô dịch không phải là nơi một tiểu thư cô có thể biết càng không thể đến, tung tích nó bất định, thường nằm trong các con chợ khác chứ không cố định một vị trí nào.
Nhưng cô sắp vào Vương phủ, thân cô thế cô, phải tìm một nha hoàn thân cận có thể tin tưởng được.
“Bẩm tiểu thư, nô tỳ tên thật là Thẩm A Lan.
Hơn 5 năm trước, nhà nô tỳ gặp nạn nên phải trôi dạt bán thân.
Nô tỳ may mắn gặp được tổng quản Điềm phủ ở chợ Bắc nên mới có chốn dung thân.”
Vừa nói cô ta vừa khóc tỉ tê, Điềm Tư Tư nhìn mà buồn nôn.
Lòng thầm nghĩ quả thật ở thời đại này, ai cũng là ảnh đế a, nói khóc là khóc, nói cười là cười.
Nhưng mà, làm cách nào để đến chợ Bắc.
Thời đại này khuê nữ như cô bước nửa chân ra khỏi cổng còn khó, huống chi là đến chợ, phải tìm cách.
Cô bất chợt nghĩ đến Điềm Doãn.
Điềm Tư Tư đi ra ngoài đến viện của Thiệu Phi Phi.
“Bẩm phu nhân, Đại tiểu thư ngoài viện muốn cầu kiến ạ.”
“Nó tới tìm ta làm gì, chả phải danh sách của hồi môn đã đưa đủ rồi hay sao.
Nó còn đòi hỏi cái gì nữa.
Nói ta mệt mỏi, không gặp.”
Nha hoàn nhíu mày, lắc đầu ngập ngừng nói: “Nhưng thưa phu nhân, tiểu thư nói là chuyện này có liên quan đến đại nhân và còn… còn….
Danh dự của nhị tiểu thư nữa.”
“Cái gì cơ, con nhãi ranh đó,….
Đưa nó vào đi.”
Điềm Tư Tư đang nhàm chán nghịch hoa thì nha hoàn đã đến mời vào.
Kế hoạch của cô cần có Thiệu Phi Phi giúp đỡ mới thành công được.
“Nhi nữ thỉnh an mẫu thân.”
“Ta vừa mới ngủ trưa đã nghe nha hoàn nói muốn gặp ta.
Rốt cuộc là có chuyện gì mà con bất chấp lễ nghi đến thỉnh an ta thế?”
“Ngủ trưa”, bây giờ mới cuối giờ Tỵ, bà ta ngủ trưa sớm như vậy ạ.
Nhưng cô vẫn không vạch trần mà chỉ tiếp lời:
“Bẩm mẫu thân, nữ nhi vừa mới chợt nhớ đến nữ nhi sắp gả đi nhưng mà mười sáu năm nay vẫn chưa tận hiếu được cho phụ mẫu, trong lòng cảm thấy hổ thẹn nên con cả gan đến đây thỉnh mẫu thân cho phép con đến