Đã quyết định đưa cả gia đình Đại Tráng theo nên trong vòng một tháng tới, Điềm Tư Tư phải chuẩn bị rất nhiều thứ; không chỉ sắp xếp công việc kinh doanh mà còn phải lo lắng đầu mối thông tin ở kinh thành.
Nàng chỉ sợ lão Thái Hậu trong kinh thành động tay làm điều gì đó mà mình không biết, lúc đó càng trở tay không kịp.
“Đại Tráng, trong một tháng sắp tới ngươi đem công chuyện kinh doanh tiệm trà Cúc Mật giao cho Phương Tề quản lý.
Ngươi yên tâm, hắn ta chỉ quản lý tạm thời thôi.
Sau này về rồi lấy lại quyền.”
Đại Tráng nghe vậy thì vui mừng.
Phải nói thời gian này một tay Đại Tráng chăm lo các công việc kinh doanh của quán trà.
Nói không có cảm giác tự hào là giả.
Nhưng thân hắn là nô bộc nên không dám đòi hỏi gì, chỉ biết nghe lời chủ tử mà thôi.
Không ngờ, Vương phi lại nguyện ý giao quán trà cho hắn làm hắn vui sướng không thôi.
Tiểu Lệ bên cạnh thắc mắc.
“Vương phi sao người giao cho Phương tổng quản vậy ạ, lần trước…?”
Ai trong phủ mà không biết Phương Tề từng bị Điềm Tư Tư dạy dỗ, hai người không hợp nhau chứ.
Trước giờ Phương Tề thấy Điềm Tư Tư đều đi đường vòng cả thôi.
“Ngươi yên tâm, tuy tiệm trà Cúc Mật là tài sản riêng của ta nhưng nó đều nằm dưới danh nghĩa Vương phủ cả thôi.
Lão Phương Tề tuy không thích ta thật nhưng sẽ không làm gì nguy hại đến Bình Nhạc Vương Phủ đâu.”
Chuyện quán trà lo xong rồi nhưng chuyện tin tức trong kinh vẫn khiến Điềm Tư Tư lo lắng.
Chỉ một nguồn tin từ Điềm Tư Nhiên thì chưa đủ.
Chưa kể Điềm Tư Nhiên không vào sâu được gần Thái Hậu.
Bà ta dè chừng cả nhà họ Điềm luôn đấy.
Lúc này Điềm Tư Tư bỗng nhiên nhớ cái gì đó.
“Tiểu Lệ, Vương gia đang ở đâu?”
“Bẩm Vương phi, Vương gia ngài ấy đang ở thư phòng ạ.”
“Đi, chúng ta đến thư phòng.”
Trong thư phòng, Bình Nhạc Vương gia đang phê duyệt thư hào do thân tín gửi tới.
Vùng Cách Vực xa xôi hẻo lánh, hắn phải chuẩn bị đội ngũ ám vệ và binh lính nhiều nhất, hắn không sợ chết nơi rừng rậm đó, hắn chỉ sợ có kẻ động đao trên đường đi tuần.
“Thưa Vương gia, Vương phi cầu kiến.”
“Để nàng ấy vào đây đi.”
Điềm Tư Tư bước vào cửa liền cười cười lấy lòng.
Nàng mỉm cười rất chi là chói lóa, tư thái dịu dàng vừa nhìn là biết có chuyện không lành.
Triệu Bình sởn cả gai ốc.
“Vương phi nàng hôm nay sao thế?”
“Vương gia, thần thiếp có điều lo lắng.
Không biết người có thể phân ưu với thần thiếp được không?”
Giọng nàng nhão nhoẹt, bộ dáng yếu đuối mềm mại.
Tiểu Lệ bên cạnh nghe mà hắc tuyến đầy đủ.
“Vương phi nhà cô bị sao vậy a?”
Triệu Bình nhìn tình hình là biết ngay Điềm Tư Tư có điều muốn xin xỏ đây.
Mặt hắn hơi đỏ, tuy ngượng ngùng nhưng vẫn cố trấn tĩnh.
“Khụ… Nàng nói đi, có điều gì lo lắng.
Nếu được ta sẽ giúp nàng giải quyết.”
“Hì hì hì.
Vương gia, thần thiếp biết người thần thông quảng đại không gì là không thể làm được.
Cho nên người có thể cho thần thiếp mượn thẻ bài đến Điệp Lâu Các một chút được không?”
Tiêu Đắc ngạc nhiên đến rớt hàm.
Vương phi còn biết cả điều này sao.
Điệp Lâu Các là cơ quan tình báo lớn nhất của Vương gia, thông tin tình báo nhiều nguồn không chỉ như vậy còn nắm trong tay nhiều bí mật của các quan viên trong kinh thành.
“Điềm Tư Tư nàng là nữ nhân vào chốn lầu son đó làm gì? Không được.”
Triệu Bình nhíu mày, hắn không ngại đưa thẻ bài cho nàng nhưng nàng là phu nhân hắn vào