Phía trong Điệp Lâu Các càng được trang trí xinh đẹp lộng lẫy hơn.
Từng chùm đèn lồng tỏa ra ánh sáng vàng nhẹ, khắp nơi đều là nữ nhân xinh đẹp kiều diễm thướt tha.
Chính giữa có một sảnh to.
Từ trên trần nhà thả xuống vài mảnh lụa dài, vũ nữ theo đó trượt dài xuống sảnh.
Dáng người nàng thon thả, tay chân trắng trẻo thon dài.
Khuôn mặt tinh xảo giấu phía sau tấm mạng che mỏng.
Từng động tác dơ tay múa chân của nàng đều nhanh gọn mà không kém phần mềm dẻo.
Trang sức tua rua trên đầu theo từng cái ngẩng đầu của nàng phất phơ.
Cánh hoa hồng tươi được các nữ nhân trên lầu rải đều xuống.
Quả thực là khung cảnh tuyệt diệu.
Dưới sảnh tiếng vỗ tay rầm trời, mỹ nhân ôn nhu như nước, điệu múa ngọc ngà mãn nhãn.
Tiểu Lệ nhỏ giọng.
“Vương phi, vũ nữ kia múa đẹp thật.
Nô tỳ chưa bao giờ thấy một điệu múa đẹp như vậy cả.”
“Món nghề kiếm cơm của người ta.
Không giỏi sao được.”
Trần tú bà cười, vỗ mu bàn tay của Điềm Tư Tư.
“Đại nhân không biết vũ nữ kia có hợp mắt người không.
Nàng tên Vũ Điệp.
Là đại mỹ nhân của Điệp Lâu Các chúng ta.
Hay chúng ta nói nàng múa một điệu hầu hạ ngài.”
Điềm Tư Tư gạt tay Trần tú bà ra, vẻ mặt lãnh tĩnh.
“Tú bà, ta nói thật bà có thể xem thường ta không.
Ta đến kỹ viện nào mà chả phải để gặp hoa khôi.
Các ngươi chỉ đưa một vũ nữ ra tiếp ta.
Là khinh thường ta không có tiền sao?”
“Au ui, đâu có, Đại nhân đừng nói như vậy.
Ma ma ta đây sao dám.
Nhưng mà hoa khôi thì không được đâu.
Nàng ấy….”
“Bao nhiêu tiền ta cũng chi.”
“Không phải vấn đề tiền bạc, hoa khôi của Điệp Lâu Các chúng ta trước giờ chỉ tiếp khách vừa ý.
Nàng chỉ tiếp Hàn ngũ gia và Bình Nhạc Vương gia mà thôi.
Đại nhân à, muốn làm tri kỉ của Hồ Điệp không dễ đâu.”
Điềm Tư Tư nghe vậy thì lấy quạt che đi nụ cười.
Nếu nàng nhớ không nhầm Hồ Điệp chính là gián điệp lấy tin tức từ Hàn ngũ gia cho Triệu Bình.
Nếu Hồ Điệp không muốn gặp nàng cũng được thôi.
Điềm Tư Tư sẽ khiến nàng ta phải tự thỉnh cầu gặp được.
“Được rồi, nếu Hồ Điệp cô nương không muốn gặp ta thì ta cũng không cưỡng cầu.
Nào chuẩn bị một gian phòng cho ta, ta muốn thưởng trà với Vũ Điệp cô nương.”
Trần tú bà nhìn công tử trước mắt dứt khoát vô cùng thì hơi hơi ngạc nhiên.
Có nam nhân nào vào đây muốn gặp Hồ Điệp mà có thể từ bỏ dễ dàng như vậy chứ.
Nếu không phải là la hét ầm ĩ thì cũng đòi kéo người lên lầu, thô lỗ bất nhân.
Nào được hào hoa phong nhã như thế này.
- ------------------
Trong nhã gian, Điềm Tư Tư đang nhẹ nhàng hãm trà, rót một chén cho cô nương đối diện.
“Nào, tại hạ mời cô nương một chén trà.
Trà hoa cúc bưởi non thơm mà không gây nóng trong người.”
Vũ Điệp cũng là lần đầu tiên tiếp một vị khách nhân kì lạ như vậy.
Không có hành động suồng sã, cũng không có những ánh mắt thèm khát nhìn nàng, công tử trước mắt nho nhã điềm đạm, từng cử chỉ đều thể hiện qua là con cháu thế gia, không phù hợp với chốn buôn phấn bán hương như thế này.
“Không biết cao danh quý tánh của công tủ đây là gì để Vũ Điệp tiện xưng hô.”
“Cô nương gọi ta là Điềm Công tử được rồi.”
“Điềm công tử quả nhiên tuấn dật hơn người, nếu hôm nay có duyên gặp nhau để Vũ Điệp hiến người một điệu múa.”
Điềm Tư Tư lập tức giơ tay ngăn cản.
“Làm gì có đạo lý để mỹ nhân như nàng mệt nhọc chứ.
Nàng ngồi lại đây ta chỉ muốn tìm người trò chuyện mà thôi.”
Tiểu Lệ bên cạnh nghe Vương phi nhà mình ngả ngớn vui đùa thì cảm thấy buồn cười quá trời.
Bình thường chủ tử nàng lúc nào cũng mặt lạnh như tiền làm gì có tươi cười như hoa, nói lời bông đùa trêu ghẹo mỹ nhân như vậy chứ.
Nếu để Vương gia thấy thì chắc ngài ấy sẽ lồng lộn lên cho coi.
Trần tú ba sau khi thông báo về vị Điềm công tử này lên cho Hồ Điệp.
Đúng như dự đoán của bà Hồ Điệp từ chối không cần