Vứt chuyện Triệu Bình ra sau đầu, Điềm Tư Tư đang nghĩ cách cắt đuôi đám người hầu để đi ra chợ Bắc.
Ước chừng cách chợ Bắc tầm 100m, Điềm Tư Tư vẫy tay gọi Nhậm ma ma:
“Nhậm ma ma, ta làm rơi bông tai rồi, ngươi và đám nha hoàn mau quay lại chùa tìm cho ta đi.”
“Tiểu thư, chỉ là một chiếc bông tai không đáng tiền mà thôi, người không cần phải để ý đâu.” Nhậm ma ma có vẻ không tình nguyện.
Từ đây quay lại chùa cũng phải mất thời gian một chung trà, bà ta hoàn toàn không muốn đi.
Điềm Tư Tư giả vờ cao giọng, lộ rõ vẻ tức giận: “Ai nói ngươi chiếc bông tai đó không đáng tiền.
Đó là đôi bông tai mẫu thân tặng ta làm của hồi môn, giờ bị mất rồi, biết ăn nói sao với mẫu thân hả.
Ngươi mau dẫn đám nha hoàn đi đi, để hai gia đình ở đây được rồi.
Đi nhanh về nhanh cẩn thận mẫu thân trách phạt.”
Nhậm ma ma nghe đến đó chỉ đành dẫn theo nha hoàn quay ngược trở lại tìm.
Điềm Tư Tư đã để chiếc khuyên tai đó cạnh hồ trong chùa, muốn tìm thấy cũng phải mất kha khá thời gian.
Bây giờ cô chỉ cần giải quyết hai tên gia đinh nữa thôi.
“Ta muốn ghé vào tửu lâu phía trước nghỉ ngơi, 2 ngươi đi dắt ngựa đi.
Thuê một gian phòng riêng cho ta, không có lệnh của ta thì không được vào.”
Trong nhã gian, Điềm Tư Tư nhanh chóng thay đổi y phục, nhảy qua cửa sổ đi ra từ phía sau khách điếm.
Học võ hơn 20 năm ở hiện đại quả là không uổng phí mà, Điềm Tư Tư dạo khắp chợ Bắc nhưng vẫn không tìm được chợ Nô dịch; xung quanh đó chắc chắn có ám hiệu gì đó.
Bỗng nhiên cô thấy Tổng quản Điềm phủ đi ra từ một gian nhà, phía sau là ba bốn cô gái ăn mặc rách rưới.
Đúng là ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng tìm thấy rồi.
Điềm Tư Tư đi vào trong gian nhà đó, thế mà lại không một ai ngăn cản.
Cô đi thẳng đến chủ quầy:
“Chưởng quỹ, ta muốn mua người.”
Chưởng quỹ vô cùng nhạc nhiên, lần đầu tiên thấy một cô nương đơn độc đến chọ Nô dịch.
Bất quá, ông rất nhanh lấy lại bình tĩnh, mỉm cười hề hề, nói:
“Cô nương, ở đây ta có đủ thể loại gia nhân, người muốn mua kiểu nào, giá nào đều có.”
“Một nam một nữ.
Nam có sức khỏe, nữ làm việc nhanh nhẹn; đều là người thành thật là được.
Tốt nhất là tử khế.”
Chưởng quỹ cười to, cô nương này đặc biệt thật.
Nhưng mà ông lại thích làm việc với những người nhanh gọn như thế này.
Ông gọi ra một tốp 10 nam 10 nữ.
Điềm Tư Tư nhìn thoáng qua một lượt, nhíu mày.
Không một ai phù hợp cả.
“Chưởng quầy, còn ai khác không.
Những người ở đây không ai hợp mắt ta cả.”
Đôi mắt híp của chưởng quẫy láo liêng nhìn cô, ông ta bấm bấm đầu ngón tay:
“Thực ra vẫn còn a.
Nhưng đó là một gia đình, có kèm theo đứa nhỏ nữa, người đàn ông không chi….”
Cô ngắt lời: “Đừng dài dòng nữa, đem người ra đây.
Ta không có nhiều thời gian.”
Lúc này, ông ta mới cho gọi một nhà Đại Tráng ra.
Quả thực đáp ứng yêu cầu của cô.
Người đàn ông tên Đại Tráng cao to lực lưỡng, nom rất khỏe mạnh.
Người phụ nữ tên là Tiểu Lệ nhút nhát đứng sau lưng trượng phu.
Đứa con trai của họ nom nhỏ gầy, bé xíu; cả khuôn mặt chỉ có mỗi đôi mắt to tròn sợ hãi nhìn cô.
Bởi vì Đại Tráng yêu cầu mua cả gia đình cho nên đến nay chưa có một ai mua họ cả.
“Chưởng quầy, ta mua một nhà này, nhanh đem khế ước ra đây.” Cũng may là Thiệu Phi Phi đã cho người đem bạc đến cho cô, nếu không cô cũng chẳng có tiền mua người.
Đại Tráng bất ngờ ngước mắt nhìn cô, đôi mắt không thể tin được, Tiểu Lệ cũng rưng rưng; gia đình cô ở đây quá lâu rồi; nếu lâu hơn nữa chỉ sợ cả nhà sẽ chết đói mất thôi.
Đi ra khỏi chợ Nô dịch, Điềm Tư Tư chỉ vào chiếc xe ngựa và hai gia đinh Điềm phủ mình bỏ lại khách điếm, nói với Đại Tráng:
“Bây giờ ta và các