Trong một gian phòng, lão đại phu đang sức thuốc và băng bó lại cho nam nhân bị thương.
Hắn ta lúc nãy đã tỉnh, tuy người còn hơi lờ đờ nhưng đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn ta thỉnh thoảng còn xuýt xoa khi lão đại phu chạm vào chỗ đau.
“Lão phu nói với ngươi nếu không yêu quý bản thân thì sớm muộn gì cũng chết sớm thôi.
Các vết thương này tuy không chí mạng nhưng lại rất sâu, dễ để lại bệnh căn sau này, bình thường ngươi phải cẩn thận đó.”
“Tại hạ đa tạ lão đại phu, chẳng hay ngài có biết ai là ân nhân đã cứu tại hạ không ạ?”
“Chính là ta, Bình Nhạc Vương gia.”
“Thuộc hạ tham kiến Vương gia.”
Nam nhân đưa mắt về phía cửa, người vừa bước vào ăn mặc áo bào của hoàng thất, nữ nhân đi cùng xinh đẹp phong thái khoan dung.
Nam nhân lập tức bước xuống giường quỳ bái hai người:
“Tại hạ Phong Thừa, đa tạ ân cứu mạng của Vương gia Vương phi.
Từ nay xin được phép làm trâu làm ngựa báo đáp công ơn hai vị.”
“Tráng sĩ xin đứng lên, đừng đa lễ.
Cái gì mà làm trâu làm ngựa chứ.
Bản Vương nào đâu hẹp hòi như vậy.”
Triệu Bình đưa tay đỡ Phong Thừa đứng lên, bộ dạng thân cận đầy tin tưởng; không chút đề phòng người khác.
“Thì ra các hạ tên là Phong Thừa.
Bản Vương có chút tò mò.
Rốt cuộc tráng sĩ gặp nạn gì mà bị thương nặng nề như thế?”
Phong Thừa thở dài, bộ dáng thất vọng nặng nề.
“Không giấu gì Vương gia Vương phi, Phong Thừa thân cô thế cô trước nay làm công việc bảo tiêu kiếm chút bạc sống qua ngày.
Hôm nay vô tình bị bọn cướp trước kia từng bại dưới tay ta tập kích.
Một dòn không kịp trở tay nên tại hạ mới bị thương nặng, trôi trên sông.
Nếu không nhờ ơn Vương gia Vương phi thì tại hạ đã không thấy mặt trời.
Xin hai người nhận của ta một lạy.”
“Eeyyyyy….
Ngươi đừng như vậy.
Ta cứu người hoàn toàn cũng là nhấc tay mà thôi.
Không biết sau này ngươi có ý định gì không?”
“Vương gia Vương phi, ta bị thương nặng như thế này, nếu cầu khẩn đi theo đoàn người thì có vẻ không tiện.
Nhưng ta thật sự không còn cách nào khác.
Xin Bình Nhạc Vương gia mở lòng từ bi cho ta đi làm thuộc hạ của người.
Ta biết võ công, tuyệt đối sẽ trung thành hết mực.”
Phong Thừa vừa nói vừa ấm ức, bộ dáng vô cùng đau khổ.
Một tráng hán lại lộ vẻ bất lực, xuống nước cầu xin như thế.
Thật sự là làm người ta cảm thấy thương xót mà.
Điềm Tư Tư lúc này mới mở lời.
“Vương gia nếu hắn ta đã nói như thế thì cứ cho đi theo.
Dù sao trên đường nguy hiểm trập trùng có thêm người giúp sức cũng tốt.
Chỉ tiếc là đồ vật của Phong Thừa các hạ đây đã rơi rớt xuống vực nước hết rồi, không nhặt được cái gì.
Không biết trong đó có gì quan trọng với ngươi không?”
Phong Thừa nghe rằng đồ đạc mất hết, hai người trước mặt không phát hiện ra cái gì thì mừng thầm.
“Xem ra bọn họ chưa nghi ngờ gì về thân phận hắn cả.
Đây chính là cơ hội tốt a.”
Triệu Bình giả vờ nghe Điềm Tư Tư khuyên nhủ thì cũng suy nghĩ đôi lúc, cuối cùng gật đầu đồng ý cho Phong Thừa theo.
“Được, vậy ngươi nghỉ ngơi dưỡng thương đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục đi đường.
Nếu ngươi không có sức đi thì cứ ở lại cũng được.”
“Không cần ở lại.
Thuộc hạ có đủ sức, xin đa tạ Vương gia Vương phi.”
Triệu Bình gật đầu, tiếp tục an ủi hắn mấy câu rồi nắm tay Điềm Tư Tư đi về phòng.
Trước khi rời khỏi chỗ Phong Thừa, Điềm Tư Tư quay lại nhìn về phía hắn.
Ánh mắt cô như có như không mà đánh giá hắn, nụ cười xinh đẹp mà có phần khinh bỉ.
Phong Thừa ho khụ khụ mấy tiếng, ngẫm nghĩ lại về ánh mắt của vị Vương phi kì lạ đó.
Nàng ta có ý gì đây?
Trong phòng nghỉ của mình, Điềm Tư Tư đang bỏ than hồng vào trong lò hương.
Triệu Bình ngồi ghế bên cạnh, đùi hắn run run, ánh mắt lén lút liếc về phía phu