“Mọi người nhanh tay lên, tên kia lề mề cái gì đó.”
Tiêu Đắc đang chỉ huy thuộc hạ chất đồ đạc lên xe ngựa.
Mọi người nhanh chóng làm theo.
Tiêu thị vệ bình thường cười cười dễ nói chuyện nhưng đụng đến công việc mà không nghiêm túc là sẽ bị mắng đó.
“Tiêu thị vệ, ta chuẩn bị xong rồi.
Ngài phân công việc cho ta đi.”
Phong Thừa đã thay đồ thị vệ.
Vóc dáng hắn ta cường tráng, rắn rỏi; mặc bộ đồ thị vệ không hề làm giảm đi khí chất vương giả.
“Phong Thừa huynh dệ, ngươi còn bị thương thì vào xe ngựa nghỉ ngơi đi.”
“Tiêu thị vệ sao lại như thế được? Các huynh đệ còn đang làm việc tao sao có thể đi nghỉ ngơi.”
“Ngày tháng còn dài, Phong Thừa huynh đệ đã đầu quân cho Vương gia sau này ắt có đất dụng võ.
Bây giờ ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi.”
“Vậy ta xin nhận tấm lòng của Tiêu thị vệ.”
Phong Thừa cũng không đối co nữa, leo lên xe ngựa ngồi ngưng thần.
Hắn lặng lẽ vận công làm ấm cơ thể, một luồn khí đen từ từ bốc lên từ hai tay.
- ------------------
Triệu Bình vẻ mặt ngưng trọng bước ra ngoài.
Tiêu Đắc nhìn thấy hắn thì suýt nữa phun một ngụm trà.
Bình Nhạc Vương gia uy nghiêm quý khí ngày thường đâu mất rồi.
Hai mắt thâm trũng, vẻ mặt buồn bực.
Đặc biệt là cái khôi u đo đỏ trên trán, tàn tích vẫn còn từ đêm qua.
Tiêu Đắc lấm lét lại gần.
“Vương gia, người …….
Không sao chứ?”
“Tiêu Đắc, nữ nhân rất đáng sợ.
Sau này ngươi đừng lấy vợ.”
Triệu Bình thở dài xoay người lên ngựa.
Tiêu Đắc bộ dáng không hiểu gì cả.
Ngơ ngác? Sao lại không lấy vợ a? Chẳng lẽ đêm qua Vương phi làm gì Vương gia?
Chẹp chẹp, mỗi lần Vương gia và Vương phi chung đụng với nhau thì Vương gia luôn ăn thiệt a.
Trong phòng, Tiểu Lệ đang giúp Điềm Tư Tư chải tóc vấn đầu.
Nàng xoắn xuýt nhìn cái cục u trên trán của chủ tử nhà nàng.
“Vương phi, cái khối sưng trên trán của người đã được bội thuốc chưa vậy?”
“Ta đã bôi hồi sáng rồi.
Ngươi đừng lo, hết ngày nay sẽ bớt sưng thôi.”
“Thế để nô tỳ vấn cho người kiểu tóc che cái chỗ sưng này vậy.”
Vừa vấn tóc cho Vương phi, Tiểu Lệ vừa thở dài trong bụng.
Sáng nay lúc nàng vào đưa nước nóng đã thấy gối đầu của Vương gia nằm trên trường kỉ.
Trán của Vương gia và Vương phi đều sưng đỏ trông rất dọa người.
Sao mỗi lần Vương gia Vương phi chung phòng đều có chuyện thế này.
- ----------------------
Đoàn người đã đi một canh giờ.
Phong Thừa khỏe hơn thì đang cưỡi ngựa, hắn ta nhìn về phía trước rồi hỏi người bên cạnh:
“Sao Vương phi không ngồi xe ngựa mà lại cưỡi ngựa như vậy?”
“Ta nghe nói Vương phi bị say xe ngựa.
Ngươi đừng nhìn Vương phi có vẻ mảnh mai yếu đuối như vậy nhưng nàng cưỡi ngựa rất giỏi.”
Phong Thừa nghe vậy thì thì ngạc nhiên.
Nữ tử kinh thành giỏi cưỡi ngựa được mấy ai.
Lại nhìn một chút vị Vương phi đi phía trước.
Nàng thong dong đạp ngựa, tay cầm cương ngựa vững chắc, bộ dáng cười cười nói nói với Vương gia bên cạnh.
Làm gì giống một khuê nữ được nuôi trong hậu viện nhiều năm chứ.
Ở phía trước, Triệu Bình một vẻ ăn giấm tột độ nói với Điềm Tư Tư.
“Tên Phong Thừa nãy giờ cứ nhìn về phía nàng.
Ta thấy hắn ta không có ý tốt đâu.”
“Ngay từ đầu hắn ta đã không có ý tốt rồi.
Vương gia thấy mình có nói thừa không?”
“Ý xấu của ta không phải như thế.
Ta nghĩ hắn ta mê mẩn nàng rồi đó.”
“Không có chuyện nhất kiến chung tình đâu.
Vương gia đừng nghĩ nhiều.
Hơn nữa thiếp cũng đâu phải dạng quốc sắc thiên hương để khiến người ta yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ.”
Triệu Bình nghe nàng nói như thế thì cũng có chút an lòng, hắn ta lảm nhảm:
“Nhất kiến chung tình thì