Tiếng hét của Phong Thừa là Điềm Tư Tư giật mình.
Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nằm gọn trong lồng ngực Triệu Bình.
“Nàng không sao chứ? Có hoảng sợ không?”
Giọng nói Triệu Bình nhỏ nhẹ vô hại nhưng Điềm Tư Tư thấy gì đó rất lạ.
Nàng đưa tay ra sau lưng hắn liền cảm nhận được sự ướt át của chất lỏng.
Con dao đó đã gắm sâu vào trong bả vai Triệu Bình.
Hắn nén cơn đau trấn an phu nhân của mình.
“Ta không sao, nàng đừng lo.”
“Tiêu Đắc nhanh lên, gọi đại phu.
Nhanh lên”
Điềm Tư Tư hét khản cả giọng, nàng lo sợ vô cùng.
Trong cuộc đời hai kiếp của nàng chưa có phút giây nào nàng lo sợ đến như vậy.
Triệu Bình bị thương nặng, vì nàng.
Hai mắt Điềm Tư Tư đỏ hoe, nàng cố nén không cho nước mắt chảy xuống.
Triệu Bình cười cười tỏ vẻ không sao nhưng nét mặt nhợt nhạt đã tố cáo hắn.
Xung quanh binh lính bắt đầu nhốn nháo.
Triệu Bình vì mất máu mà cả người loạng choạng, hôn mê.
Phong Thừa đứng đó tựa như người vô hình.
Lúc nãy khi thấy thanh đao đó bay thẳng đến chỗ Điềm Tư Tư hắn đã vô cùng lo lắng mà không khống chế được hét to lên.
Bây giờ hắn trơ mắt ra nhìn nàng vì Triệu Bình mà bất an hoảng loạn.
Hai tay hắn siết chặt lại.
Cả đoàn người cắm trại ở một khu đất bằng phẳng.
Trong lều, lão đại phu đang băng bó lại cho Triệu Bình.
“Vết thương tuy sâu nhưng không chí mạng.
Tuy nhiên sẽ để lại sẹo.
Lão phu kê mấy loại thuốc uống ôn hoà bổ máu.
Vương phi người khuyên Vương gia uống một ngày hai lần, thay băng thường xuyên, tránh vận động mạnh là được.”
Điềm Tư Tư đang ngồi cạnh giường trông chừng Triệu Bình.
Tiểu Lệ bèn thay chủ tử mình tiễn lão đại phu.
Không biết là do mất máu nhiều hay dạo này ăn uống nghỉ ngơi không đủ, thế mà hơn một canh giờ trôi qua mà Triệu Bình vẫn chưa tỉnh dậy.
Nàng lấy chiếc khăn sạch sẽ, nhúng nước rồi lau tay cho hắn.
“Đồ ngốc, ngày thường chả thấy ngươi thương hoa tiếc ngọc như thế.
Vậy mà bây giờ lại bày đặt làm anh hùng.
Vết thương sâu như vậy, đáng đời ngươi.”
Tuy ngoài miệng thì chua ngoa nhưng động tác của nàng lại vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng tràn đầy thương tiếc.
—————————
Lúc Triệu Bình tỉnh dậy đã là chuyện của hai canh giờ sau.
Hắn mở mắt thì đã thấy bản thân nằm trong một căn phòng rộng rãi thoải mái.
Xung quanh chỉ có ánh đèn dầu đang cháy rọi sáng khắp căn phòng.
Triệu Bình chống tay ngồi dậy thì động vào vết thương.
“Suýt….
Tên đó ra tay mạnh thật, đúng là chó cùng rứt dậu mà.”
Tiêu Đắc đang canh giữ bên ngoài, nghe tiếng Vương gia thì vội vàng đẩy cửa tiến vào.
“Vương gia người tỉnh lại rồi sao?”
“Tiêu Đắc Vương phi đâu rồi? Nàng ấy có hoảng loạn không?”
Tiêu Đắc nghe chủ tử nói vậy thì nhoẻn miệng cười.
Xem ra trái tim của ngài đã triệt để thuộc về Vương phi rồi.
“Vương phi không hoảng sợ đâu.
Nàng ấy thay mặt ngài làm chủ đoàn đi tuần, đưa chúng ta đến dịch quán tiếp theo.
Vương phi đang ở dưới bếp làm ít đồ ăn cho ngài đấy.”
Triệu Bình nghe Điềm Tư Tư đang chuẩn bị đồ ăn cho mình thì mắt sáng lên.
Đúng lúc này hắn nghe tiếng bước chân lên lầu, lập tức Triệu Bình nằm phịch xuống giường, biểu cảm trên mặt thể hiện rõ sự đau đớn.
Tiêu Đắc ngơ ngác, còn tưởng Vương gia có chuyện gì thì Vương phi đã đẩy cửa đi vào.
“Vương gia, ngài tỉnh lại rồi sao?”
Điềm Tư Tư nhanh chóng đặt chén cháo lên bàn rồi chạy ngay tới giường.
Triệu Bình vẻ mặt nhợt nhạt cầm lấy tay nàng, đầy quan tâm hỏi han:
“Tư Tư có làm nàng sợ không? Ta không sao đâu?”
Nói xong hắn liền nhăn mặt.
Tiêu Đắc chứng kiến sự lật mặt nhanh chóng của chủ tử nhà mình thì ba chân bốn cẳng lui ra ngoài.
Hừ, hắn mới không nói là Vương gia đang diễn kịch để dụ Vương phi vào tròng đâu.
Trong phòng sau khi đỡ Triệu Bình dựa lưng vào thành giường, Điềm Tư Tư mới đưa cho hắn chén cháo.
“Cháo thịt nạc băm.
Thiếp nấu kĩ lắm.
Người ăn đi rồi uống thuốc