Trước sân tiến vào phòng Vương gia, Tiêu Đắc đang đứng trừng mắt to mắt nhỏ với Phong Thừa.
“Tiêu thị vệ, ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo với Vương gia.
Ngươi mau tránh đường.”
“Phong Thừa, đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì.
Tốt nhất là ngươi nên dẹp mớ suy nghĩ vớ vẩn của ngươi đi.
Nếu không ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi đâu.
Hừ.”
Lúc Phong Thừa gọi to tên Điềm Tư Tư thì gần như tất cả mọi người đều nghe thấy.
Tiêu Đắc lập tức nhạy bén phát hiện ra sự khác lạ trong đó.
Đến hắn hay Tiểu Lệ bình thường cũng tuyệt đối không dám gọi thẳng tên Vương phi, thế mà tên đó lại dám gọi thân mật như thế.
Tiêu Đắc nhìn chằm chằm Phong Thừa.
Bản thân Phong Thừa cũng hơi chột dạ.
Hắn thừa nhận hắn có tình cảm khác lai với Điềm Tư Tư.
Ngay từ giây phút đầu tiên gặp nàng hắn đã không thích nàng.
Nhưng lâu ngày tiếp xúc, Phong Thừa mới nhận ra rằng vị Bình Nhạc Vương Phi này tuyệt đối là người có một không hai.
Trong trái tim hắn có những cảm xúc khác lạ không thể nói ra.
Ngày đó, khi truyền tin với đầu lĩnh nhóm ám sát, Phong Thừa cũng cố ý nói với bọn họ không được làm bị thương nàng.
Phong Thừa nghiến răng kèn kẹt.
Tất cả là tại tên vô dụng đó.
Nếu như không có hành động đó của y thì tâm tư của hắn cũng không bị lộ ra như vậy.
“Các ngươi đứng đây làm gì?”
Lúc Điềm Tư Tư ra khỏi phòng thì hai người Tiêu Đắc Phong Thừa vẫn đang hằm hè nhau.
“Thuộc hạ tham kiến Vương phi.”
“Tiêu Đắc, tên đó đâu?”
Tiêu thị vệ nghe là hiểu ra Vương phi.
Hắn đi trước dẫn đường đưa nàng đến ngục giam tên cầm đầu.
Phong Thừa nhìn thấy Điềm Tư Tư lông tóc vô thương thì mừng thầm trong lòng.
Hắn đang định bắt chuyện với nàng thì Điềm Tư Tư đã chặn trước:
“Phong Thừa tuyệt đối không có lần sau.”
Vẻ mặt nàng lạnh lùng băng giá, đôi mắt sâu tràn đầy lạnh nhạt, không chút độ ấm, khác hẳn với ánh mắt tràn đầy nhu tình lúc nhìn Triệu Bình.
Phong Thừa cúi đầu, giấu đi ánh mắt sâu không thấy đáy.
“Triệu Bình, ngươi rốt cục có tài đức gì chứ.
Ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”
Trong ngục một mảnh tối tăm ẩm thấp, mặt đất dơ bẩn, không khí bốc lên mùi ảm đạm hôi thối.
Hơn 10 hắc y nhân bị trói gô trên cọc gỗ, trong đó tên đầu lĩnh bị trói rất chặt miệng còn bị nhét giẻ để tránh hắn ta cắn lưỡi tự vẫn.
Thấy Điềm Tư Tư đi đến, ánh mắt hắn ta đỏ sọc, phát ra mấy tiếng ưm ưm đầy căm hận.
Nữ nhân này quá tâm cơ ác độc.
Thứ khói thuốc bốc ra lúc đó hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
“Chắc các ngươi tưởng rằng khe núi Nghinh Hoàn sẽ thành mồ chôn phu phụ ta nhỉ? Ai dè hơn chín mươi tử sĩ lại vùi thây nơi đó.”
Tên thủ lĩnh hừ nhẹ một tiếng, quay mặt đi không thèm để ý đến nàng.
Điềm Tư Tư cũng thảnh thơi ngồi trên chiếc ghế trước mặt hắn.
“Ta biết ngươi không sợ chết.
Nhưng mà, chắc ngươi không biết người đó đang nằm trong tay ta và bà ta cũng sắp chết rồi.”
Tên đầu lĩnh mở to mắt nhìn cô ta.
Hắn không thể tin được vào tai mình.
“Ngươi thắc mắc làm sao ta biết đúng không?”
Điềm Tư Tư cười cười ghé vào tai hắn nói:
“Không thèm nói cho ngươi biết đâu.
Nhưng người cứ chờ đó đi, ta sẽ tiễn ngươi lên đường cùng bà ta.”
“Ưm ưm ưm….” Con đàn bà ác độc khốn nạn.
“Tiêu Đắc, lặng lẽ đưa hắn ta về Vương phủ.
Nhốt chung với lão bà họ An đó.
Coi như ta cho các người chút ân huệ cuối cùng.”
Tiêu Đắc lập tức vâng lệnh mặc dù cũng không hiểu gì.
Tên đầu lĩnh trán nổi gân xanh, hai tay nắm chặt ánh mắt nhìn Điềm Tư Tư tràn đầy vẻ căm thù như nhìn kẻ thù giết cha mình vậy.
Lúc nàng bước ra khỏi cửa ngục thì mặt trời đã lên cao.
Ánh nắng ấm áp như an ủi chút trái tim đã sớm giá lạnh của nàng.
Thái hậu, An ma ma cả tên Phong Thừa kia nữa.
Tất cả bọn họ đều tự cho mình là kẻ thượng đẳng muốn giết người khác nhưng không cho họ phản kháng.
Được thôi, nếu đây là trò chơi ngươi sống ta chết thì Điềm Tư Tư ta sẵn sàng chơi với các ngươi.
Chỉ là nếu thua thì đừng hòng oán giận.
“Nàng ngẩn người nghĩ gì thế?”
Triệu Bình thấy phu nhân mình cứ ngẩn ngơ trước cửa ngục thì lên tiếng đánh thức.
Đừng nói mới chỉ