Ba người tạm biệt ngôi làng, tiếp tục đi về hướng tây, đi qua một thôn đã bị phá bỏ không còn ai ở lại, cheo leo thêm nửa tiếng trong đống bùn lầy mọc đầy cỏ dại mới đến được đỉnh núi.
Dưới chân núi mênh mang cỏ dại mọc tùm lum, cỏ mọc thành từng cụm từng cụm mang sắc xanh đậm, xen kẽ với những ngọn cỏ đã héo khô. Gió vừa bay tới, thổi cho từng lớp cỏ rung rinh, tựa như đại dương xanh vô tận.
Một cô gái mặc chiếc váy trắng đứng lặng thinh giữa cánh đồng cỏ, mái tóc đen dài tung bay theo gió, ngỡ như chỉ tích tắc sau thôi, mái tóc ấy sẽ đi theo làn gió về phía chân trời. Người con gái ấy là Tô Tuyết.
“Chị ơi!” Lữ Quang Minh hét to chạy nhanh xuống sườn núi.
Lạc Tòng Tâm chạy theo cậu, đi được mấy bước thì phát hiện có gì đó sai sai, quay đầu nhìn mới thấy Đinh Bộ Trực vẫn đang đứng trên cao, hai tay anh vắt chéo trước ngực thể hiện rõ thái độ “Chuyện này thì liên quan gì đến tôi.”
Lạc Tòng Tâm: “Đinh tổng, anh không đi à?”
Đinh Bộ Trực: “Tôi đi thì có tác dụng gì không?”
“…”
Lạc Tòng Tâm liếc mắt, dẹp đống cỏ trước mắt ra thành đường đi lên phía trước.
Không hiểu mấy cái cỏ này mang giống gì mà vừa cao vừa cứng, lá thì sắc như răng cưa, không lâu sau, tay Lạc Tòng Tâm đã bị cỏ cứa cho hai nhát, đau xót vô cùng, thêm nữa đống cỏ dại này rậm rạp quá mức, cứ quấn quanh chân cô khiến cô không thể duỗi thẳng chân để bước đi như bình thường.
Có lẽ Lữ Quang Minh được vầng sáng tình yêu bao bọc nên chạy như bay về cánh đồng cỏ phía trước.
Lạc Tòng Tâm đi được mấy bước thì quyết định bỏ cuộc, nhưng khi vừa quay lại đã suýt nữa đâm sầm vào một người.
“Ai ui!” Lạc Tòng Tâm bật người về phía sau.
Đinh Bộ Trực đứng sau lưng cô, gió thổi lay động vạt áo anh, tạo thành khung cảnh như mây như sương.
Lạc Tòng Tâm: “Đinh Đinh, Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng, anh hù chết tôi rồi!”
Đinh Bộ Trực đi ngang qua người Lạc Tòng Tâm hai tay anh dạt đám cỏ đang quây quần sum họp để bước lên phía trước.
Lạc Tòng Tâm: “…”
Rõ ràng anh vừa bảo không đi mà?
“Đi theo đi.” Đinh Bộ Trực nói.
“À…”
Cỏ dại bị dẹp sang hai bên, những ngọn cỏ bị san bằng, nghiền nát dưới dấu chân người, tựa như một tấm thảm thật dày màu xanh lá cây, tựa như – tựa như… Đinh Bộ Trực vì cô mà nguyện mình vượt qua mọi khó khăn, cũng vì cô mà dựng lên một con đường.
Lạc Tòng Tâm bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi, gai hết cả người.
Gió bỗng thổi mạnh hơn, để từng ngọn cỏ nghiêng mình đổ rạp, vạt áo của Đinh Bộ Trực cũng bị hất lên cao, khoe ra vòng eo gầy của anh.
Đột nhiên Lạc Tòng Tâm ngửi thấy một mùi, một mùi rất khó để diễn tả – như thể máu đang chảy tong tong xuống dòng nước, một cảm giác lạnh lẽo mà tanh tưởi.
Lạc Tòng Tâm giật mình.
Cô đã từng ngửi thấy mùi này trong giấc mơ, một giấc chỉ toàn là bi thương đẫm máu.
Tại sao lại như thế??
Gió nổi lên rồi, mùi hương đó đã hòa vào không khí, biến mất không chút tăm hơi.
Lạc Tòng Tâm ngơ ngác nhìn bóng lưng trước mắt.
Vai rộng, dáng cao, hông vừa nhỏ vừa thẳng.
Đinh Bộ Trực dừng bước, anh xoay người, yên lặng ngắm Lạc Tòng Tâm.
Ánh mắt anh lạnh nhạt, môi anh tái nhợt cả đi, anh nói: “Tôi cảm thấy bây giờ đi qua thì không ổn lắm.”
Lạc Tòng Tâm: “… Gì?”
Đinh Bộ Trực chỉ tay ra xa.
Lữ Quang Minh đứng ở nơi cách bọn họ chưa tới mười mét, ngơ ngác nhìn Tô Tuyết đứng phía trước.
Tô Tuyết hơi ngẩng đầu, khuôn mặt chị vô cùng xinh đẹp, là vẻ đẹp độc nhất vô nhị, nét mặt chị dịu dàng như gió thoảng mây bay, không thể nhìn thấu, không thể chạm tới tựa một bức điêu khắc hoàn mỹ trong giới nghệ thuật.
Lữ Quang Minh: “Chị…”
Tô Tuyết nhìn Lữ Quang Minh, chị mỉm cười: “Sao em lại ở đây?”
“Hồ tổng nhờ bọn em đi tìm chị…”
“Bọn em cũng biết chỗ này sao?”
“Em có ảnh hồi chị đi du lịch đợt tốt nghiệp.”
Vẻ mặt Tô Tuyết bỗng chốc thay đổi, chị vẫn cười tươi như vậy nhưng nhìn càng giống như chị đang khóc hơn.
“Đến em còn nhớ nhưng anh ấy lại quên mất rồi…”
Lữ Quang Minh: “Anh ấy là ai? Hồ Khôi sao?”
Tô Tuyết lắc đầu, chị ngẩng đầu ngắm trời trong vô vọng, không nói thêm bất cứ lời nào.
Sắc trời dần phai, ánh hoàng hôn nhấp nhô theo từng dãy núi, có chiếc tàu cao tốc màu trắng bạc lao vút ra khỏi hang rồi tiến vào một cái động ở phía trước, vang lên tiếng rít gào trôi đi theo cơn gió.
Hoàng hôn buông mình, trời cũng trở lạnh.
Lạc Tòng Tâm xoa xoa hai cánh tay đang nổi da gà vì lạnh. Đinh Bộ Trực lùi xuống một bước giúp cho Lạc Tòng Tâm cảm thấy gió đã không còn to như ban đầu.
“Chị, chị không thể cưới anh ta được!” Lữ Quang Minh nói to.
Tô Tuyết quay đầu, lần đầu tiên gương mặt chị hiện lên hai chữ “bất ngờ.”
“Sao cơ?” Chị hỏi.
“Hồ Khôi không thương chị, chị kết hôn với anh ta sẽ không được hạnh phúc!” Lữ Quang Minh nói: “Anh ta không hề yêu chị.”
“Chị biết mà” Tô Tuyết nói.
“Hả —-”
“Hồ Khôi không thương chị, chị cũng không yêu anh ấy, bọn chỉ kết hôn chỉ vì –” Tô Tuyết nói: “Điều kiện của bọn chị rất thích hợp để ở bên nhau.”
“Kết hôn là chuyện cả đời, sao chị có thể –”
“Em nghĩ hôn nhân là như thế nào?”
“Là hai người yêu nhau để rồi gắn bó thành một gia đình.”
“Tình yêu à–” Mái tóc dài của Tô Tuyết bị thổi bay trong gió: “Tình yêu là cái đếch gì chứ!”
“Tình yêu có thể kéo dài được bao lâu? Một tháng? Ba tháng? Một năm? Ba năm? Không phải có người từng nói sao, tất cả tình yêu trên thế giới này rồi cũng biến thành tình thân thôi, sớm muộn cũng biến chất, vậy nên đáng ra phải nói, tình yêu cũng chỉ là lời nói dối phải không em?”
“Tình yêu ư, không thể ăn được, không thể mặc được, không thể trả tiền thuê nhà, không thể hoàn trả mọi khoản tiền trong thẻ ngân hàng, không có bất cứ tác dụng gì, ngoại trừ – bào mòn trái tim, tổn hại sức khỏe của người ta.”
“Không phải như thế!” Ánh mắt Lữ Quang Minh đỏ bừng: “Một người như chị phải nên kết hôn với một người yêu chị thật lòng.”
Tô Tuyết cười: “Em đừng ngốc nữa.”
Lệ lăn dài trên gò má Lữ Quang Minh, dưới nền trời xanh thẫm, nước mắt ấy như những viên ngọc trai mong manh dễ vỡ.
Ấy là tình yêu thuần khiết nhất của người thiếu niên, là từng mảnh vụn vỡ về một yêu thương đã nát tan trong tim cậu.
Lạc Tòng Tâm thổn thức trong lòng.
“Lạc Tòng Tâm, em chọn cái gì?” Đinh Bộ Trực hỏi.
“Hả?”
“Ước mơ và bánh mì, em sẽ chọn cái nào?”
“Bánh mì.” Lạc Tòng Tâm nói.
“Vì sao?”
“Không có tình yêu thì không chết được nhưng không có bánh mì sẽ chết đói.”
Đinh Bộ Trực nhìn Lạc Tòng Tâm, đôi mắt anh được ánh nắng chiếu rọi, càng tôn lên nét sắc sảo lạnh lùng của anh.
Anh nói: “Thì ra là vậy.”
Lạc Tòng Tâm do dự một lúc: “Đinh tổng, không phải tôi đang dò hỏi sự riêng tư của anh đâu, tôi chỉ cảm thấy tò mò thôi, nếu là anh thì anh sẽ chọn gì?”
Đinh Bộ Trực im lặng, thậm chí Lạc Tòng Tâm còn đang nghĩ có phải anh không nghe thấy câu mình hỏi không, phải qua gần mười phút anh mới trả lời.
“Tôi không cần tình yêu.”
Lạc Tòng Tâm: “…”
Thôi cắt cắt, không giống đáp án của tôi gì cả.
*
Vì đã tìm được cô dâu Tô Tuyết nên hôn lễ vẫn sẽ được cử hành theo thường lệ.
Đinh Bộ Trực “đào” ra được một nhà thiết kế đám cưới nổi tiếng trên thị trường quốc tế, mọi công việc đều đang được tiến hành theo trình tự – hiện thực hóa mấy điều tưởng chừng như vô lý,