Lễ thành hôn được tổ chức vào ngày 7 tháng 8 tức mùng 6 tháng 6 âm lịch.
Đám cưới của Hồ Khôi và Tô Tuyết diễn ra vô cùng thuận lợi, mọi thứ đều được sắp xếp đâu vào đấy, biểu diễn múa lân, đánh trống, đi thảm đỏ, ký tên lên tường, đón khách, từng gói kẹo cưới được gói ghém cẩn thận, đến cả việc khách mời cầm micro bày tỏ sự xúc động dạt dào cũng nằm hết trong kế hoạch của Đinh Bộ Trực.
Vì Hồ Xương Hoa muốn giữ gìn an ninh trật tự nên đã điều động hẳn đội ngũ bảo vệ của công ty đến tham gia đám cưới, cả một đoàn mặc áo rằn ri đứng hai bên đại sảnh toát lên khí phách gan dạ như đang nhận nhiệm vụ cho một cuộc họp quan trọng mang tính chất quốc gia vậy.
Lạc Tòng Tâm đeo bộ đàm, chạy quanh hội trường để làm việc, mệt đến mức không cất nổi thành lời, tóc cũng xù hết cả lên. Giám đốc Lý phụ trách chỉ đạo đội lễ tân, phải cười nhiều đến nỗi da mặt cứng đơ. Lữ Quang Minh phụ trách phần kỹ thuật, điều chỉnh ánh sáng hội trường, âm nhậc, video. Chị La xung phong làm người hướng dẫn tạm thời, cứ thỉnh thoảng lại ngồi vào một bàn trò chuyện với khách mời, phát huy hết năng lực tiềm tàng “Gặp ai cũng thấy quen” của hội bô lão, chị “thuyết trình” cho các bà các bác ngồi cùng bàn nghe để mọi người thấm nhuần cái ý tưởng thiết kế hôn lễ vô cùng tuyệt vời này, áp dụng chiến thuật quan hệ công chúng một cách xuất sắc.
Ai ai cũng bận đến mức chân không chạm đất, chỉ có mình Đinh Bộ Trực đứng dưới sân khấu, nhướng máy xem điện thoại, phong thái rất chi là ung dung nhàn nhã.
11:20, cô dâu chú rể vào vị trí, khách mời đã đến được hơn 90%, vậy mà người dẫn chương trình Nam Cung Sơn vẫn không thấy tăm hơi.
40 phút trước Lạc Tòng Tâm đã điên cuồng gọi điện thoại cho Nam Cung Sơn nhưng gọi bao nhiêu cuộc vẫn chỉ nghe thấy tiếng máy bận, Lữ Quang Minh cũng phải gọi rất nhiều lần nhưng đều không nhận được lời hồi đáp.
11:30, Lạc Tòng Tâm gấp gáp vội vàng chạy về phía Đinh Bộ Trực, cả người cô ướt đẫm mồ hôi.
“Đinh tổng, MC còn chưa tới!”
“Tôi biết.” Đinh Bộ Trực rời mắt khỏi màn hình di động: “Cậu ta không đến được.”
Lạc Tòng Tâm: “Hả?”
Đinh Bộ Trực giơ điện thoại lên trước mặt cô.
APP “Yêu Xuân Thành” hiện ra một tin tức mới.
[Vào lúc 11:08 hôm nay đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn tại ngã tư đường Xuân Thành, sáu chiếc xe liên tiếp đâm vào đuôi xe của nhau, 7 người bị thương, 0 người chết, MC truyền hình Nam Cung Sơn cũng có mặt tại hiện trường, xin mời mọi người xem video báo cáo dưới đây.]
Trong video là hình ảnh Nam Cung Sơn đang giơ điện thoại lên tự sướng, hai y tá đang liều mạng kéo anh ta: “Anh bị gãy chân rồi, anh mau lên xe cứu thương đi!!”
Nam Cung Sơn: “Nguyên nhân diễn ra tai nạn lần này đang được tiếp tục điều tra làm rõ, tôi sẽ mang đến cho mọi người những tin tức mới nhất – A, đau!”
Video đã được thay bằng cảnh Nam Cung Sơn bị lôi vào xe cứu thương.
“…” Lạc Tòng Tâm yên lặng nhìn về phía Đinh Bộ Trực.
Đinh Bộ Trực: “Đi gọi giám đốc Lý, Lữ Quang Minh và chị La đến đây.”
“Vâng.”
Hai phút sau, cả bốn nhân viên của Công Ty Kế Hoạch Quảng Cáo – Tập Đoàn Đường Thị, Chi Nhánh Xuân Thành đều chết lặng.
Lý Thái Bình: “Không được không được không được không được, Đinh tổng, tôi không thể MC được đâu!”
Đinh Bộ Trực: “Mười năm trước chú còn làm người dẫn chương trình cho buổi tiệc mừng của hội nghị đấy.”
Lý Thái Bình: “Đinh tổng, cái cậu nói cũng đã trôi qua mười năm rồi, hơn nữa lúc đó tôi buộc phải làm MC để xướng họa thôi chứ nhân vật chính là MC chuyên nghiệp tại trụ sở công ty ấy chứ!”
Đinh Bộ Trực nhìn về phía chị La.
Chị La: “Chị càng không được!”
“Năm ngoái trong cuộc thi nhảy quảng trường –”
“Chị chỉ là người đỡ cái giá micro thôi!”
Đinh Bộ Trực nhìn sang Lữ Quang Minh.
Lữ Quang Minh: “Em đi bảo vệ luận văn ở đại học còn căng thẳng đến ngất xỉu!”
Ánh mắt lạnh lùng lại chuyển đến Lạc Tòng Tâm.
Lạc Tòng Tâm: “Tôi—-”
Ánh mắt người nào đó đã rời đi.
Lạc Tòng Tâm: “…”
Tôi thấy dưới tầng còn có hai nhà đang tổ chức đám cưới đấy, không thì chờ đến khi nào bọn họ kết thúc thì xuống mượn MC nhà người ta tới ứng biến hộ?” Giám đốc Lý nói.
“Anh nói chuyện vớ vẩn gì đấy! Thời gian bắt đầu hôn lễ phải diễn ra đúng vào lúc 11 giờ 58 phút, qua cái giờ này dễ xảy ra song hôn (*), không may!” Chị La gắt lên.
(*) Song hôn là khi chưa hủy cuộc hôn nhân trước đã tự ý lấy vợ khác hay chồng khác.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Ông Lý à thôi ông làm đi!”
“Tôi không được!”
“Than ôi, sao rõ ràng mọi kế hoạch đã được sắp xếp ổn thỏa lắm rồi mà vẫn dính xui xẻo thế này!”
Lữ Quang Minh không lên tiếng, chỉ áy náy nhìn Tô Tuyết đứng ở nơi xa.
Lạc Tòng Tâm xoa lông mày: “Sớm biết thế này thì em đã làm cái kế hoạch khẩn cấp luôn rồi – Đinh tổng, anh làm gì thế?”
Đinh Bộ Trực cầm micro bước lên sân khấu.
Bốn người ngây ngốc toàn tập.
Đinh Bộ Trực đứng giữa sân khấu, làm động tác tay ra hiệu bắt đầu với người điều chỉnh ánh sáng.
Ánh đèn mờ ảo, tiếng Lạc mở đầu vang lên, đèn moving head (*) chiếu sáng khắp hội trường, giọng nói của Đinh Bộ Trực bắt đầu vang lên:
“Xin hân hoan chào đón quý vị quan khách, quý họ hàng thân hữu đã đến chung vui trong tiệc cưới ngày hôm nay của chủ rể Hồ Khôi và cô dâu Tô Tuyết!”
(*) Đèn moving head: trong truyện thì đám cưới của Hồ Khôi và Tô Tuyết sử dụng đèn chia thành nhiều nhánh như thế này.
Hồ Khôi và Hồ Xương Hoa đứng dưới sân khấu mà giật mình kinh ngạc, khách khứa đến tham dự thì xì xào bàn tán.
“Không phải MC là Nam Cung Sơn sao?”
“Sao giờ lại đổi người rồi?”
“Bà không đọc báo à? Nam Cung Sơn bị tai nạn trên đường không tới được đâu.”
“Trên sân khấu là ai đấy? Người bị bắt tới làm MC tạm thời à?”
“Không biết có phải MC chuyên nghiệp không nữa?”
Lý Thái Bình: “Thảo nào Đinh tổng không hề hoảng hốt chút nào, thì ra cậu ấy tự đứng lên làm người chủ trì hôn lễ.”
Chị La: “Quả nhiên là tinh anh của trụ sở chính công ty nhà chúng ta, quá đỉnh!”
Lữ Quang Minh: “Đinh tổng cố lên!!”
Lạc Tòng Tâm: “Mặt Đinh tổng như người chết thế này, đừng bảo sẽ biến đám cưới nhà người ta thành đám tang đấy nhá?”
Mọi người: “…”
Giám đốc Lý: “Đinh tổng, nếu không thì để chú lên cho!”
Chị La: “Đinh tổng, chị cũng có thể!”
Lữ Quang Minh: “Đinh tổng, anh cứ lượng sức mà làm nha!”
Đinh Bộ Trực vô cùng bình tĩnh đứng trên sân khấu, eo thon chân dài càng được tôn lên trong bộ âu phục thẳng thớm, ánh sáng moving head tạo ra sáu tia sáng đều tụ hết trên người anh, chiếu lên gương mặt mỉm cười vui vẻ của anh.
Đúng rồi đấy, anh đang cười đấy. Hàng mi anh cong cong, khóe môi anh nhoẻn miệng cười, đôi mắt anh lấp lánh, từng đường nét trên khuôn mặt anh đẹp tựa buổi hoàng hôn tráng lệ, đẹp đến mê hoặc lòng người.
Khách dưới khán đàn òa lên một tiếng thật to, vỗ tay không ngừng.
“Một hôn lễ đầy lãng mạn, một tình yêu thật chân thành thiết tha, nơi đây là tình yêu đích thực, nơi đây là tình yêu vượt