Trò chuyện được một lúc với nhau Tiết Minh Vương mới sựt nhớ ra mà lấy cuốn tiểu thuyết đưa cho Diêu Lạc Lạc xem, vừa mở trang đầu tiên Diêu Lạc Lạc cũng giống như mọi người đều sững sờ với tranh minh họa quá chân thật tới run hết cả tinh thần, mà cô lại đang bệnh nên dưới cái nhìn cơ hồ còn thấy bức tranh đang chuyển động.
Khẽ nheo mi chẳng biết có phải do mình tưởng tượng ra không vì hình như đôi mắt đó vừa chớp một cái, Diêu Lạc Lạc hơi choáng lắc đầu cùng bóp mi tâm để trấn tỉnh lại. Tiết Minh Vương thấy cô có biểu hiện mệt mỏi liền rời chỗ sang bên cạnh lo lắng.
-Lạc Lạc chưa khỏi bệnh, nghỉ ngơi thêm đã.
Nói đoạn, cậu cầm lấy cuốn tiểu thuyết để qua một bên tính dìu cô về phòng nhưng nghĩ lại mình là con trai không thể tuỳ tiện vào trong nên chỉ có thể đưa người tới cửa phòng. Diêu Lạc Lạc hơi yếu sức cười cười chào tạm biệt Tiết Minh Vương cũng như nhờ cậu đóng cửa nhà giúp mình luôn.
-Hay là, mày ở lại đi.
Xử Nữ thấy bạn thân cứ đứng chần chừ rối rắm ở trước không vào cũng không định đi về nên thành tâm góp ý. Tiết Vương Minh chẹp miệng buồn rầu vì Diêu Lạc Lạc đang ở một mình khiến cậu không an tâm, cũng may vì cậu rề rà mãi nên tầm mười phút sau đã gặp được người nhà của cô bạn mới nhẹ nhõm có thể ra về.
Tối cùng ngày hôm đó, Diêu Lạc Lạc ngủ thêm một giấc thì thấy trong người đỡ mệt hơn, cô ăn cơm xong thì mang cuốn tiểu thuyết về phòng định sẽ đọc thử, tất nhiên vì có chút sợ bức tranh minh họa kia nên cố tình tránh đi.
Mở đầu câu chuyện kể về một học sinh thường xuyên bị bắt nạt từ năm này qua năm nọ nhưng lại không đủ sức phản kháng, từng chi tiết trong lời kể rất kĩ lưỡng như rằng chính tác giả là người tận mắt chứng kiến sự việc, làm nên một loại cảm giác cuốn hút càng đọc càng tò mò không ngừng được. Diêu Lạc Lạc thầm nghĩ đề tài bạo lực học đường trong tiểu thuyết thường rất phổ biến nhưng ở Sát Mệnh Truyện lại phát triển nó theo hướng kinh dị máu me hơn gần như vượt qua khỏi phạm vi học đường với những màn tra tấn tàn nhẫn. Đọc đến đoạn nhân vật chính bị kẻ bắt nạt dùng kim may đâm khắp cơ thể, kể cả những đầu móng tay cũng chẳng tha Diêu Lạc Lạc không khỏi rùng mình một cái ớn lạnh.
Thậm chí còn có một cảnh nhân vật chính bị bẻ hết răng bằng kìm sắt, máu chảy đầy miệng, nước mắt trào như lũ quét.
Trong truyện viết, sở dĩ đám người bắt nạt có thể thoải mái hành hạ ngược đãi nhân vật chính như thế mà chẳng lo sợ pháp luật can thiệp, là vì trong số bọn chúng có người sở hữu năng lực chữa trị. Thay vì dùng nó giúp đỡ người gặp hoạn nạn thì một năng lực lương thiện như thế đã bị chính chủ sở hữu vấy bẩn với hành vi xấu xa của mình. Nó trở thành thứ năng lực giết người mà đáng ra nó phải được tôn vinh đúng với giá trị vốn có, chỉ hận năng lực lại rơi trúng kẻ độc ác.
-Người chọn năng lực hay năng lực chọn người, cũng có thể không là cái nào hết. Tất cả đều chỉ là rủi ro.
Diêu Lạc Lạc kết luận, gắp lại cuốn sách đã đọc được một nửa. Bất chợt cô nhận được tin nhắn từ Tiết Minh Vương hỏi rằng ngày mai cô có thể đến lớp được chưa, cậu sẽ sang đón. Diêu Lạc Lạc vui vẻ hồi đáp: Rồi.
~~~
Hơn 12 giờ khuya, Xử Nữ vẫn ở bên bàn chuyên tâm đọc Sát Mệnh Truyện và hình như cậu cũng không để ý tới giờ giấc cho lắm. Hiển nhiên Xử Nữ sẽ tiếp tục say mê nếu như dưới nhà cậu chẳng phát lên những âm thanh lục đục.
-?
Xử Nữ rời mắt khỏi vô vàn con chữ, xoay người bình tĩnh nhìn về phía cửa phòng. Âm thanh kỳ quái kia vẫn tiếp tục cất lên mặc dù hiện tại cậu đang ở nhà một mình, Xử Nữ thở dài đứng dậy khẽ khàng đi xuống kiểm tra thử, kiểu người có niềm yêu thích mãnh liệt với chủ đề kinh dị như Xử Nữ thì chút quái lạ này vẫn chưa đủ dọa sợ cậu đâu.
Bước xuống từng bậc thang uốn vòng, Xử Nữ nheo mắt nhìn về phía phát ra tiếng động thì thấy có một cái bóng đen đang nhúc nhích tìm kiếm gì đó vô cùng gấp gáp, trước cảnh này cậu lại chỉ nghĩ được một câu: Ahh, phiền chết.
Sau đó Xử Nữ đi xuống và âm thầm đứng phía sau lưng tên trộm mà chẳng biết hắn chui từ cái đường nào để vào nhà chôm chỉa. Trong bóng tối, Xử Nữ đưa tay tháo mắt kính thì bất ngờ đôi mắt cậu bỗng sáng lên như có ánh dạ quang, đồng thời còn cố ý ấn cổ họng để có giọng nói khàn khàn âm khí.
-Ngươi tìm đường xuống âm phủ sao?
Quả nhiên tên trộm giật bắn mình quay người lại trực tiếp đối diện với một cái bóng lập lờ cùng cặp mắt phát sáng như qủy hiện hình, lập tức bị dọa sợ cho khiếp vía ngất xỉu luôn tại chỗ. Xử Nữ đeo lại kính đi qua bật đèn lên nhìn tên mập nằm dưới sàn ngao ngán, trộm cắp dạo này yếu bóng vía quá. Sau đó cậu gọi cảnh sát tới hốt hắn đi, giải quyết nhanh gọn để trở về phòng đọc tiếp cuốn tiểu thuyết đang vào hồi gây cấn.
Hậu quả vì thức cả đêm nên sáng nay dưới mắt Xử Nữ đã có quầng thâm còn liên tục ngáp dài ngáp ngắn đi đến trường, tuy nhiên cậu lại cảm thấy tâm trạng rất tốt khi trong một đêm đã đọc xong cuốn Sát Mệnh Truyện, thật không uổng công hâm mộ khả năng sáng tác tuyệt vời của cô chủ nhiệm.
~~~
Ở nơi khác, có một cậu thiếu niên đã điển trai lại tốt bụng đang cẩn thận dìu dắt bà cụ qua đường, tô vẽ nên hình ảnh đẹp đẽ ấm áp giữa lòng thành phố sa hoa rộng lớn, sau khi sang được vỉa hè bà cụ liền đưa cho cậu thiếu niên vài viên kẹo cảm ơn.
-Bà đi đường cẩn thận nhé.
Vẫy tay chào bà cụ, cậu thiếu niên xoay người và xé kẹo bỏ vào miệng ăn, hương chanh cùng vị chua ngọt ở đầu lưỡi làm cậu có chút tê. Đúng lúc này cậu thu được vào tầm mắt một màu đỏ rực ấn tượng ở khoảng cách không hề gần, lập tức nhoẻn môi cười thích thú chạy vọt tới chỗ người đó.
-Bạn học Nhạc, chào buổi sáng.
Nhạc Bảo Bình không đổi sắc mặt chẳng những bước nhanh hơn còn cố ý làm lơ đi sự có mặt của cậu thiếu niên phía sau đang líu lo gọi tên mình, tuy nhiên dù cô có lạnh nhạt cỡ nào thì người ở sau vẫn ương bướng bám theo nói không ngừng miệng. Rốt cuộc hồi lâu cậu ta cũng chạm được tới giới hạn chịu đựng của Bảo Bình, cô ngừng ngước quay đầu cau mày bực bội.
-Tần Nhân Mã cậu có thôi đi không hả, tại sao cứ bám theo tôi vậy? Chúng ta không có thân nhau.
-Mình là bạn cùng bàn mà, sớm muộn cũng thân thôi.
Mặc cho Bảo Bình xa cách, Nhân Mã vẫn rất vui vẻ thậm chí thái độ của cậu còn thấy được tia hứng thú với cô. Đối diện trước loại ánh mắt sẽ không dễ dàng từ bỏ này, Bảo Bình cảm thấy rất muốn đánh người, cũng chẳng biết vì nguyên do gì mà từ khi hai người trở thành bạn cùng bàn Nhân Mã lại thường hay quanh quẩn bên cạnh cô đuổi cũng không đi, thậm chí đã ra khỏi trường vẫn chạm mặt thế này đây.
-Cậu không thấy bản thân đang làm phiền tôi sao? -Bảo Bình thẳng thắn.
Nhân Mã chớp mắt tay xoa cằm, cố tình ngơ ngác như nghe không hiểu lời cô nói. Nhưng bây giờ Bảo Bình cần về nhà sớm để chuẩn bị đến trường không có thời gian cãi nhau với Nhân Mã, cậu muốn theo thì cứ theo đi, bởi vì nếu Nhân Mã biết được cô sinh ra như thế nào thì chắc chắn sẽ chán ghét ngay thôi.
Nhà Bảo Bình nằm trong một con hẻm còn có kha khá hàng xóm, chỉ có điều từ lúc theo cô bước vào khu vực này Nhân Mã luôn cảm thấy có nhiều ánh mắt kỳ thị xa lánh của bọn họ nhắm tới Bảo Bình cực kỳ lộ liễu giống như đó là một hành động họ cần thực hành mỗi ngày. Mà đáng nói hơn khi họ nhìn tới Nhân Mã thì lại thay đổi thành ánh mắt tội nghiệp, chính là cái dạng thương tiếc một chú nai vàng sắp lọt vào hang sói hung ác.
-...
Nhân Mã giật mi mắt nghẹn lời, hướng về Bảo Bình vẫn mặt lạnh đi phía trước thầm tự hỏi rốt cuộc động lực nào khiến cô có thể mạnh mẽ đương đầu với cuộc sống có những người hàng xóm thiện lành này.
-Con về rồi, mẹ ra ăn sáng đi.
Bảo Bình để hai túi đồ ăn lên bàn mà trước khi gặp Nhân Mã đã mua, lên tiếng. Từ trong phòng một người phụ nữ ở độ tuổi tứ tuần vậy mà nhan sắc không bị thời gian bào mòn bước ra, vừa bắt gặp có mặt thêm một người khác trong nhà mình liền không khỏi bỡ ngỡ đứng hình hết mấy giây, có gì đó lạ lẫm khó tin.
-Cậu ta là Nhân Mã, học cùng lớp với con.
Bảo Bình giới thiệu, trước sau không quen liếc ai đó một cái. Nhân Mã lập tức bật chế độ con ngoan trò giỏi, ngay ngắn cúi đầu thưa.
-Dạ chào dì, cháu là Tần Nhân Mã, bạn tốt của Bảo Bình ạ.
-?
Tốt chỗ nào?
Bảo Bình ở sau lưng mẹ mình trừng trộ với Nhân Mã, tiếc là cậu thấy nhưng coi như không thấy, biểu hiện tự nhiên không chút khả nghi.
-Chào cháu, dì là Nhạc Ánh Vân, cứ gọi là dì Vân đi. Ây, lần đầu tiên Bảo Bình dắt bạn về nhà nên dì không kịp chuẩn bị gì đãi cháu cả, hay cháu ăn sáng với dì và Bảo Bình nhé?
Trong khi Nhân Mã còn mang tâm trạng vui vẻ sắp đồng ý thì Bảo Bình đã cười híp mắt đánh phủ đầu.
-Không cần đâu mẹ, con chỉ mua hai phần vả lại khi nãy cậu ấy đã ăn rồi. Nếu lại ăn nữa sẽ không thở nổi mất, đúng không bạn tốt Nhân Mã?
-...
Nở lại một nụ cười y chang Bảo Bình, diễn xuất tài tình Nhân Mã lễ phép nói:
-Đúng vậy thưa dì, cháu cũng có chế độ ăn uống để giữ gìn vóc dáng nữa.
-Là vậy sao, đúng là một đứa trẻ có nguyên tắc.
Nhạc Ánh Vân càng tiếp xúc càng thấy yêu thích cái tính hiền lành ngoan ngoãn của Nhân Mã, lại có nét hoạt bát hồn nhiên khác hẳn với đứa con gái luôn có thái độ gây sự với cuộc đời của bà, trong đoạn thời gian hai người trò chuyện đã có tới năm lời Nhạc Ánh Vân khuyên nhủ Bảo Bình nên học theo Nhân Mã nhiệt tình