Những tiết học đầu tiên dần dần trôi qua với lượng kiến thức không nhẹ chút nào dù mới khai giảng không lâu, đúng là năm cuối cấp có khác. Nhiệm Song Tử vội thu dọn sách vở bỏ vào ngăn bàn dường như đang rất khẩn trương muốn ra ngoài, lại còn có dáng vẻ nơm nớp lo sợ. Không hiểu sao cứ đến giờ nghỉ trưa thì Song Tử luôn có biểu hiện gấp gáp này, Hoàng Mẫn Sương là bạn cùng bàn cũng ân cần hỏi han xem cô có cần giúp đỡ nhưng Song Tử chỉ lắc đầu cười gượng gạo nói là việc riêng không tiện chia sẻ và khẳng định không phải chuyện hệ trọng gì cả nên không cần phải lo cho mình. Hoàng Mẫn Sương nhìn theo bóng dáng Song Tử chạy ra khỏi lớp mà mi tâm chợt hơi nhíu lại không nhịn được quyết định bám đuôi cô bạn. Cũng không phải Hoàng Mẫn Sương có tính tò mò chuyện riêng của người ta nhưng thái độ của Song Tử khó tránh để cô hoài nghi bạn học đang bị bắt nạt cùng uy hiếp từ người nào đó. Quả nhiên sau khi lén theo, cô được Song Tử dẫn tới nhà kho của trường, Hoàng Mẫn Sương giữ im lặng nhất có thể ở bên khe hở cửa hé mắt nhìn vào thì thấy một nhóm trai gái đang cười nhạo Song Tử chuyện gì đó còn ném rác lên người mà Song Tử lại cúi đầu cam chịu trước bọn họ. Hoàng Mẫn Sương tuy muốn giúp Song Tử nhưng thật sự cô cũng lo sợ trước đám người đông thế mạnh kia không dám ra mặt lỡ đâu làm mọi chuyện càng tồi tệ hơn, điệu bộ mấy người đó quá hung dữ đáng sợ nên cô chỉ đành chạy đi cầu cứu người khác mà thôi. Đúng lúc Hoàng Mẫn Sương đi tìm viện binh thì gặp được hai bạn nam học cùng lớp đang đi phía trước, cô lập tức chạy đến cản bước, thấp thỏm nói:
-Hai cậu, hai cậu giúp bạn Song Tử với.
Nhiệm Song Tử?
Nghe đến cái tên này, một trong hai chàng trai có chút biển đổi sắc mặt ngạc nhiên lẫn trong đó là ngờ vực vấn đề quá khứ đang được tiếp tục tái diễn ở hiện tại. Cậu bạn có bảng tên Đình Bách Vĩ huýt khuỷu tay người bên cạnh, hỏi:
-Có khi nào thằng nhải đó vẫn chứng nào tật nấy không?
Hoàng Mẫn Sương không biết Đình Bách Vĩ đang nói cái gì nhưng cô rất lo cho Song Tử trong vài phút vừa qua liệu đã xảy chuyện gì rồi không, tính chạy đi tìm người khác thì cô bị kéo lại.
-Chỗ nào?
-Nhà kho đó.
Bạn nam kia lập tức xoay gót chạy về hướng nhà kho trường, Đình Bách Vĩ vẫn đứng im tại chỗ xoa cằm có chút suy tư. Không phải chuyện đã được giải quyết năm ngoái rồi sao mà hôm nay lại xảy ra lần nữa, còn cô bạn Song Tử thế mà vẫn nhẫn nhịn được.
Nhưng cũng không thể trách bởi hoàn cảnh Song Tử rất dễ gây ra bạo lực học đường, huống hồ kẻ đầu sỏ gây sự với cô bạn dù có bị phát hiện hành vi bắt nạt của mình thì hắn chỉ cần vài câu nói cùng khuôn mặt đáng thương là sẽ được xóa tội ngay, công bằng gì đó đã sớm vứt ra chuồng gà rồi.
Cho nên chỉ có thể tự mình khai chiến mà không cần đến sự có mặt của người nào cả, Đình Bách Vĩ nói với Hoàng Mẫn Sương hãy giữ bí mật chuyện này, cậu còn tiết lộ một chút rằng chuyện Song Tử bị bắt nạt cả hai người đều sớm biết và hơi liên quan đến nên cứ để tụi này giải quyết là được. Hoàng Mẫn Sương nghe vậy cũng gật đầu đã hiểu, sau đó đi về lớp chờ tin.
Lúc Đình Bách Vĩ đi tới nhà kho thì cậu bạn kia đã cho tụi bắt nạt một trận ra trò, khung cảnh quen thuộc làm cậu như trở lại năm trước từng đánh nhau dữ dội với tụi nó.
-Cậu cũng hay thật...
Đình Bách Vĩ đối Song Tử đang yên lặng đứng một bên bất đắc dĩ.
-Học cùng lớp vậy mà tránh được mắt hai đứa tôi chạy ra cho tụi nó ăn hiếp. Sao không bảo một tiếng?
-Mình...không thể phiền hai người thêm được! -Song Tử rụt rè cắn môi.
Đình Bách Vĩ có một sở thích kỳ hoặc là thích vò tung mái tóc người khác nên nhìn nét mặt rầu rĩ kia cậu liền quen thói giơ tay, nhưng khi tay sắp chạm lên đỉnh đầu Song Tử thì lại bị bạn thân bên cạnh không lưu tình vả một cái chát cản lại làm cậu ấm ức thu tay về xoa xoa, tiếp:
-Lời này muộn rồi cô gái, năm ngoái đánh nhau còn xém bị đình chỉ là đã dính liếu với nhau rồi, phiền cái gì nữa.
Nói đoạn, cậu hất cằm hỏi ý bạn thân.
-Đúng không Kim Ngưu?
Chỉnh lại cổ áo, bảng tên đề Quân Kim Ngưu bên ngực trái.
Song Tử lúc này mới chịu ngước lên nhìn cậu, rất nhanh lại cúi đầu điệu bộ mời gọi người ta tới bắt nạt làm Kim Ngưu tức muốn hộc máu. Nhưng cậu không muốn nặng lời với Song Tử, ức chế trút giận đá lên gốc cây.
Đình Bách Vĩ nhếch cười, với ai cũng nổi cáu được sao tới Song Tử lại thiếu nghị lực thế bạn tôi ơi?
Đám người bị Kim Ngưu đánh có đứa còn bầm cả mắt vô cùng tức tối, đầu sỏ ngồi xổm xuống hậm hực.
-M* nó thằng khốn Kim Ngưu đó lúc nào cũng lắm chuyện!!
-Nhưng nó cũng bảo vệ nhỏ Song Tử kia liên tục được đâu,..
Một đứa khác lên tiếng, hắn gác chân đắc ý nhìn tên đầu sỏ tiếp:
-Mày quên sắp tới kỳ nhà nhỏ phải đưa tiền bồi thường à, mày có quyền mạnh tay cơ mà.
Tên đầu sỏ được nhắc nhở tới vấn đề này thì cười nham hiểm, ánh mắt toàn là ác ý không thèm che giấu. Phải rồi, tiền bồi thường tính bằng tỷ, nhà Nhiệm Song Tử nợ hắn hai mạng người cả đời cũng không thể xoá được vết nhơ ấy.
~~~
Tiết sinh hoạt lớp, hôm nay là cuối ngày của tuần thứ hai kể từ khi khai giảng, thêm vài ba hôm nữa khắp học viện sẽ sôi nổi rầm rộ lên những câu chuyện về Sát Mệnh để hù dọa nhau, với sức ảnh hưởng lớn như thế gần như nó muốn trở thành truyền thống mỗi năm của Thượng Nhất Hoa mà các học sinh ai ai cũng đều rất hăng hái tham gia bàn tán. Đến giáo viên chủ nhiệm của lớp 12A mà Chúc đại tiểu thư, chị em Thẩm gia, Nhiệm Song Tử theo học cũng rất có hứng thú thậm chí còn