Chân Điềm và A Trung dọn dẹp hết các ly bia trên quầy bar, Trần Tuý nhìn động tác cô lơ đãng hỏi một câu: “Thường có khách hàng muốn bắt chuyện với em như vậy sao?”
“Cũng không phải, thỉnh thoảng mới vậy thôi”. Chân Điềm mỉm cười, dọn dẹp quầy bar sạch sẽ một lần nữa, “Học trưởng, mấy cái lót ly này em tặng anh làm kỷ niệm nhé.”
“Được”. Trần Tuý nhìn đi nhìn lại mấy chiếc lót ly rồi lại hỏi: “Nếu vô tình gặp phải khách hàng nam cứ dây dưa với em như vậy thì phải làm sao? Em là một cô gái, như vậy cũng quá không an toàn rồi.”
Đặng Lệ Dương đang ngồi uống bia bên cạnh lặng lẽ liếc anh một cái.
Ngược lại Chân Điềm lại không hề lo lắng vấn đề này, dù sao cô cũng mở quán kinh doanh ở đường Thanh Nam này cũng đã vài năm rồi, hầu như chuyện gì cũng đã từng gặp phải: “Học trưởng, anh yên tâm đi, trong quán đều là người của em, hơn nữa những khách hàng sẵn sàng hành hiệp trượng nghĩa như anh cũng rất nhiều!”
“Ừm.” Trần Tuý đáp một tiếng xong cũng không nói gì nữa.
Anh mới không phải là người hành hiệp trượng nghĩa.
Đặng Lệ Dương nghe đoạn đối đáp của bọn họ, nụ cười trên mặt càng thêm ý vị: “Học trưởng cậu còn không biết xấu hổ lo lắng cho đàn em của mình, cậu không phải ngày nào cũng nửa đêm rời giường đi làm đó sao?”
Chân Điềm vừa nghe thấy vậy liền cảm thấy cũng rất có lý: “Đúng vậy học trưởng, anh một mình ở bên ngoài cũng phải chú ý an toàn.”
Trần Tuý: “…”
Anh trầm mặc liếc nhìn Đặng Lệ Dương, anh ta ngược lại lại càng hứng thú: “Đàn em, em không biết chứ học trưởng của em mỗi ngày ban đêm thì đi làm ban ngày thì trở về, bị bảo vệ trong khu hiểu lầm suốt một thời gian dài đó.”
Chân Điềm ngẩn ra một lúc, cố ý thấp giọng nhìn anh hỏi: “Hiểu lầm anh ấy là… trai bao sao?”
“Ặc!” Thiếu chút nữa thì Đặng Lệ Dương phun bia trong miệng ra.
Trần Tuý mặt không biểu cảm nhìn bọn họ: “Hai người thôi được rồi đấy.”
Chân Điềm cười trộm một tiếng, nhìn bọn họ hỏi: “Nhưng mà tại sao các anh lại nghĩ đến việc làm dẫn chương trình vậy?”
Đặng Lệ Dương nhún vai: “Lúc học đại học anh học ngành Phát thanh truyền hình, đương nhiên là làm MC rồi.”
“Ồ, vậy còn học trưởng thì sao?”
Trần Tuý đáp: “Tương tự vậy, hồi đại học anh học ngành báo chí, ban đầu muốn trở thành phóng viên, trời xui đất khiến thế nào lại trở thành MC.”
Chân Điềm tò mò: “Phóng viên?”
Lúc còn đi học, Trần Tuý không hề có kế hoạch rõ ràng đối với cuộc sống của mình, năm cấp ba đó hầu hết các bạn học đều đã có cho mình những trường đại học và chuyên ngành mà bản thân muốn thi rồi, Trần Tuý lại là một ngoại lệ. Nhưng có một số chuyện đúng là duyên trời đã định, tuần thứ hai sau khi chuyển trường anh đã gặp được một cô bé khoá dưới tự xưng là phóng viên.
Vì muốn phỏng vấn anh, cô bé này dũng cảm theo dõi anh cả một tuần, sau khi bị anh từ chối vẫn tiếp tục kiên trì bám theo, cho đến tận khi anh gật đầu đồng ý mới ngừng.
Lúc đó Trần Tuý không nhịn được nghĩ rằng, làm phóng viên thú vị như vậy sao?
Chuyện này Chân Điềm không hề hay biết, có thể cả đời này Trần Tuý cũng không định nói cho cô biết.
“Còn đàn em, sao em lại nghĩ tới việc mở quán bia? Ngày ngày đều chôn chân ở đây, không sợ biến thành bụng bia sao?” Đặng Lệ Dương hỏi.
Chân Điềm nói: “Không đâu, cái này oan cho bia quá rồi, rõ ràng là do các anh uống bia quá nhiều nên mới bị bụng bia đó chứ.”
Đặng Lệ Dương nhìn đĩa to đĩa nhỏ trước mặt, có chút không nỡ buông đôi đũa xuống: “Em nói như vậy, anh thực sự không biết có nên ăn nữa không.”
“Ha ha, không sao đâu, cái gì quá liều cũng có độc tính cả.” Chân Điềm pha chế bia cho vị khách mới đến xong lại quay lại tán gẫu với Trần Tuý và Đặng Lệ Dương, “Chẳng qua bia rượu cũng đã bị Tổ chức Y tế Thế giới công nhận là một trong những nguyên nhân gây ung thư, học trưởng và anh Đặng bình thường vẫn nên uống ít một chút.”
Đặng Lệ Dương cười nói: “Em mở quán bia mà còn nói như vậy?”
Chân Điềm đáp: “Mở quán bia thì sao? Bình thường bọn em đều nhắc nhở khách hàng, trong quán bọn em cũng nghiêm cấm say sỉn.”
Vị khách vừa ngồi xuống nghe thấy cô nói như vậy, như đùa giỡn nói: “Đúng vậy, cho nên bình thường tôi muốn uống say đều không dám tới đây.”
Đặng Lệ Dương ngồi bên cạnh bật cười, điện thoại trên người bỗng vang lên. Anh ta đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, lông mày không khỏi nhăn lại.
“Lý Miêu?” Trần Tuý hỏi.
“Ừm.” Đặng Lệ Dương cầm điện thoại, lông mày vẫn nhíu lại.
Chân Điềm thấy kỳ lạ nhìn anh: “Chị Miêu Miêu không phải là bạn gái của anh sao? Vì sao anh không nhận điện thoại của chị ấy?”
Đặng Lệ Dương thở dài nói: “Đàn em à, thế giới của người trưởng thành rất phức tạp, em vẫn còn nhỏ không hiểu được đâu.”
Chân Điềm: “…”
Cô chỉ nhỏ hơn Trần Tuý hai tuổi thôi, anh Đặng nhìn lớn hơn Trần Tuý một chút nhưng cũng cùng lắm chỉ hơn cô năm tuổi, không thể hơn nữa.
Cuối cùng Đặng Lệ Dương vẫn nhận điện thoại: “Alo, Miêu Miêu à, sao vậy?”
Không biết người bên kia nói gì, lông mày Đặng Lệ Dương càng nhíu lại chặt hơn: “Anh và Trần Tuý đi uống bia với nhau, gì mà cố ý không về? Ngày mai Trần Tuý được nghỉ, ra ngoài uống một ly thì đã sao? Được, anh để cậu ta nghe điện thoại.”
Đặng Lệ Dương đưa điện thoại cho Trần Tuý, Trần Tuý nhìn điện thoại trước mặt cuối cũng vẫn nghe máy: “Chào em, ừm, anh là Trần Tuý. Ừm, được rồi, bọn anh đã uống xong rồi, bây giờ về đây.”
Nghe điện thoại xong, anh trả lại điện thoại cho Đặng Lệ Dương: “Hai người sao vậy, Lý Miêu lại giục cậu kết hôn? Tôi thấy tâm trạng của cô ấy không được tốt.”
“Tâm trạng của cô ấy không tốt, tâm trạng tôi cũng không tốt đây này.” Đặng Lệ Dương nhận lại điện thoại, ăn một đũa thức ăn, “Ở nhà mỗi khi nhắc tới chuyện kết hôn hai chúng tôi liền cãi nhau, tôi ra ngoài uống bia một chút thì cô ấy lại cảm thấy tôi cố ý không về. Tôi cũng không biết rút cuộc cô ấy muốn gì.”
Trần Tuý bâng quơ nhẹ đáp: “Cô ấy muốn kết hôn.”
“…” Đặng Lệ Dương im lặng, “Thế nhưng tôi vẫn chưa muốn kết hôn, như hiện tại có gì không tốt, vì sao lại cứ phải kết hôn?”
“Nếu thực không muốn kết hôn thì hãy nói rõ với cô ấy, chia tay còn hơn là làm lỡ dở người ta.”
Khoé miệng Đặng Lệ Dương khẽ giật, nhưng lại không nói gì. Anh ta không muốn kết hôn nhưng không có nghĩa anh ta không yêu Lý Miêu, muốn anh ta chia tay Lý Miêu, anh ta không nỡ.
Trần Tuý nhìn ra tâm sự của anh ta, quay đầu nói với Chân Điềm: “Loại đàn ông tồi tệ như anh Đặng, về sau em nhớ cách xa một chút.”
Chân Điềm ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Đặng Lệ Dương: “…”
Anh ta sao lại trở thành đàn ông tồi rồi? Anh ta lại không có lăng nhăng, anh ta chỉ không muốn kết hôn thôi mà!
“Vậy bọn anh đi trước đây, hôm khác lại đến.” Trần Tuý đứng dậy, đợi Đặng Lệ Dương. Chân Điềm thấy bọn họ muốn đi, liền nhắc nhở: “Học trưởng, các anh về bằng cách nào? Mặc dù các anh không uống nhiều nhưng cũng không thể lái xe được.”
Trần Tuý nhìn cô, khoé miệng khẽ nhếch lên:
“Yên tâm, bọn anh sẽ gọi người tới đón.”
“Vâng vâng, vậy thì tốt rồi. Đi đường cẩn thận.”
Đặng Lệ Dương không nghe nổi nữa, đứng ngay dậy, kéo Trần Tuý ra ngoài: “Đi thôi đi thôi.”
Hai người đi ra ngoài, thành thật gọi xe đến đón, trong lúc chờ đợi, Đặng Lệ Dương lấy một điếu thuốc ra châm, đứng bên lề đường hít một hơi: “Cậu và cô bé đàn em kia là thế nào vậy?”
Trần Tuý bước sang bên cạnh một bước, như có chút ghét bỏ mùi khói thuốc của anh ta: “Anh vẫn nên xử lý tốt chuyện của anh và Lý Miêu trước đi thì hơn.”
Đặng Lệ Dương cười một tiếng nhìn anh nói: “Tôi và Miêu Miêu chính là như vậy thôi, nhưng bộ dạng ngày hôm nay của cậu rất kỳ lạ đấy.”
Trần Tuý nhìn về phía trước không nói gì. Đặng Lệ Dương đặt tay lên vai anh, sâu sa nói: “Tiểu tử cậu cuối cùng cũng thông suốt rồi đấy, thật không dễ gì. Chẳng qua mấy em gái trong đài sẽ đau lòng lắm đây.”
“Mấy cô gái trong đài không cần anh phiền lòng đâu.”
“…Cái cậu này thật chẳng đáng yêu chút nào.”
Chẳng bao lâu có xe tới đón, hai người lần lượt lên xe. Khi Trần Tuý về đến nhà, Trần Nhất Nhiên nhanh nhạy nghe thấy tiếng mở cửa, nó liền đặt bút xuống, thoắt cái đã chạy ra: “Cậu ơi, cậu về rồi à?”
“Ừm.” Trần Tuý thay dép lê, đi vào, “Ăn cơm chưa?”
“Cháu ăn rồi, hôm nay cháu còn tự dọn dẹp nữa!”
Trần Tuý liếc mắt nhìn mặt bàn trong phòng khách, đúng là đã dọn dẹp sạch sẽ: “Ừm, thể hiện không tồi, ngày mai đưa cháu đi ăn đồ ngon.”
“Thật sao?” Mắt Trần Nhất Nhiên vụt sáng lên, mặc dù bình thường đồ ăn của nó cũng rất ngon, nhưng được ra ngoài với cậu ăn sơn hào hải vị vẫn sướng hơn rất nhiều.
“Ừ, ngày mai cậu được nghỉ, buổi chiều sẽ tới đón cháu tan học. Muốn ăn gì hãy nghĩ kĩ trước đi nhé.”
“Vâng!” Trần Nhất Nhiên vui vẻ đáp ứng, nhẹ nhàng ngửi ngửi hai cái bên người Trần Tuý, “Cậu, cậu uống bia à?”
“Uống một chút, cháu đã làm bài tập về nhà xong chưa?”
“Á, còn một bài nữa cháu chưa làm được, đang đợi cậu về giảng cho cháu đây này.”
Trần Tuý thay quần áo, đi cùng với nó vào phòng: “Bài nào?”
“Chính là bài này.”
Trần Tuý cúi đầu, nhìn thấy cục tẩy màu hồng nhạt bên cạnh cuốn vở bài tập: “Cục tẩy này không phải của cháu phải không?”
Trần Nhất Nhiên nghe anh nói như vậy mới nhận ra cục tẩy của mình đang đặt cạnh cuốn vở trên bàn, vội càng cất vào trong cặp sách: “A, hôm nay cục tẩy của cháu bị rơi mất nên phải mượn của bạn.”
Trần Tuý nhìn nó: “Bạn gái hả?”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Không phải, rõ ràng là nó đang chuẩn bị thẩm vấn cậu nó, sao chớp mắt một cái lại biến thành bị cậu thẩm vấn rồi?
Trần Nhất Nhiên mất tự nhiên nói: “Của lớp trưởng lớp cháu, cháu quên trả bạn ấy rồi.”
“Ồ.” Trần Tuý nhìn nó một lúc, “Ngày mai cháu nhớ mua cái mới rồi trả lại cái này cho người ta đi.”
“Cháu biết rồi.” Trần Nhất Nhiên lấy vở bài tập ra đẩy về phía Trần Tuý giục anh: “Cậu xem bài này đi đã!”
Trần Tuý giảng giải cho Trần Nhất Nhiên xong, thuận tiện kiểm tra một lượt bài tập về nhà của nó, rồi mới nhắc nhở nó không chơi muộn quá, đi ngủ sớm đi. Trần Nhất Nhiên vẫn còn muốn hỏi cậu nó hôm nay đã đi đâu, Trần Tuý chỉ nói đi uống bia với Đặng Lệ Dương rồi quay về đi tắm.
Sau khi uống bia xong tắm nước nóng, cả cơ thể và tinh thần đều được thư giãn, Trần Tuý sấy tóc, mặc một chiếc áo thun đi tới trước tủ quần áo lật tìm đồ.
Anh còn nhớ lúc chuyển nhà, anh đã để những đồ vật cũ trước kia vào trong một chiếc hộp, rồi màn tất cả đến đây. Tìm hết ba cái ngăn kéo cuối cùng cũng tìm thấy chiếc hộp mà anh muốn tìm.
Hộp này vẫn luôn để trong ngăn kéo không đụng tới, bên trên đã phủ một lớp bụi mỏng. Trần Tuý lau qua lớp bụi rồi mở nắp hộp, đặt sang một bên.
Trong hộp có rất nhiều đồ linh tinh lặt vặt, chủ yếu là đồ từ thời học sinh của anh, có thẻ học sinh, huy hiệu trường, lưu bút, thậm chí còn có mấy bài thi. Trần Tuý lật qua lật lại rồi lấy một tấm hình nhỏ ra.
Bên ngoài tấm hình đã được ép dẻo, phía trên được đục một lỗ nhỏ để dùng dây xuyên qua. Hiện giờ sợi dây đã không biết để đâu nhưng trên tấm hình có viết tên, vì đã được ép dẻo nên bảo quản rất tốt, vẫn thấy được khá rõ ràng.
Trên đó viết, thẻ phóng viên trường học, cái tên được viết trên dòng kẻ là Chân Điềm.
Đây chính là thẻ phóng viên trường học của Chân Điềm, bên trên hai chữ “Chân Điềm” cô tự viết còn dán một tấm ảnh thẻ 1× 2 nền đỏ tiêu chuẩn.
Trần Tuý mỉm cười, tấm thẻ phóng viên này anh vẫn còn giữ. Anh vẫn còn nhớ khi đó vì Chân Điềm cứ một mực bám theo anh nên có người cho rằng Chân Điềm là bạn gái của anh, tới gây chuyện với cô. Về sau những người này đương nhiên là bị Trần Tuý đánh cho bỏ chạy, chẳng qua trong lúc hỗn loạn, thẻ phóng viên của Chân Điềm bị rơi mất, sau đó bị anh nhặt được.
Anh không nhớ vì sao khi đó lại không trả lại cho Chân Điềm, nếu như quay lại lúc ấy một lần nữa… anh cũng sẽ không trả lại.
Chân Điềm làm mất thẻ phóng viên, sau đó phải làm lại một cái khác, nhất định là cô nằm mơ cũng không ngờ được rằng thẻ phóng viên của cô lại nằm ở chỗ của Trần Tuý.
Lời của tác giả: Chương này đã được sửa đổi, trước đây tôi có tra tài liệu rằng mỗi ngày gan của con người có thể đào thải được từ 20 đến 30ml rượu, nhưng cũng có người nói không có liều lượng an toàn, vấn đề này vẫn còn đang tranh cãi nên tôi không đưa nó vào chương này nữa.