Khi Chu Linh tới quán uống bia mới nghe được chuyện đọ bia, hối hận đến mức thiếu chút nữa là đấm ngực giậm chân: “Trò hay như vậy mà mình lại bỏ lỡ!”
Chân Điềm khoanh tay: “Ai bảo cậu đến muộn như vậy chứ?”
Chu Linh nghe vậy càng tức giận hơn: “Lẽ ra mình không nên ngoan ngoãn tăng ca, ngày mai nhất định mình phải tan làm đúng giờ!”
Như muốn xả giận, cô ngửa cổ uống một hớp bia thật lớn sau đó thở mạnh ra: “Thật là sảng khoái- mình nghe A Trung nói người so bia với vị khách kia chính là người phóng viên lần trước à?”
“Là MC.” Chân Điềm bình thản sửa lại cách gọi cho đúng: “Hai người đã định sẵn không có duyên phận rồi!”
“Ồ.” Chu Linh nhướng mày đầy hứng thú, “Nói cứ như cậu và anh ấy rất có duyên vậy.”
Khoé miệng Chân Điềm giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt lên lời nào. Nghẹn một hồi cô vẫn nhịn không được đáp: “Thật ra người dẫn chương trình đó chính là vị học trưởng mà lần trước tớ đã kể với cậu đó.”
“Ặc khụ khụ!” Chu Linh bị sặc bia còn trong miệng, một lúc lâu sau mới có thể hồi phục lại: “Chính là vị học trưởng mà cậu yêu thầm đó à?”
“…Ai nói với cậu là tớ yêu thầm anh ấy!” Chân Điềm một mực phủ nhận.
Chu Linh bĩu môi nhìn cô không nói lời nào. Còn cần ai nói sao, cô ấy đều đã nhìn thấu hết rồi.
Đại khái câu nói của Chu Linh khiến Chân Điềm thấy hơi hổ thẹn, cô liền đi sang một bên, đón tiếp khách khứa. Lúc pha chế bia, trái tim Chân Điềm vẫn còn đập thình thịch.
Ban đầu vì tò mò nên cô mới tiếp cận Trần Tuý, nhưng sau một tuần đi theo anh, cô phát hiện ra rằng anh không hề hư hỏng như lời đồn đại của các bạn học, ngược lại còn có chút dịu dàng, điều này càng khiến cô quyết tâm đưa chân tướng câu chuyện lên bản tin của mình. Cô hi vọng mọi người có thể hiểu được con người thật sự của anh, Trần Tuý trong mắt cô không phải Trần Tuý mọi người cứ hễ nhìn thấy là phải tránh né, đi đường vòng.
Có lẽ vì lần đó cô đi theo quá gần Trần Tuý nên bị một số học sinh bất lương ở ngoài trường xem cô thành bạn gái của anh, liền chặn cô lại trên đường đi học. Cô vẫn còn ấn tượng, những kẻ vây quanh cô chính là đám người đánh nhau với Trần Tuý lúc trước.
Bọn họ đánh không lại Trần Tuý liền chạy tới chặn đường một nữ sinh, có khí phách quá cơ!
Lúc đó trong lòng Chân Điềm rất sợ hãi nhưng trên mặt vẫn vờ bình tĩnh, lại nói cô dù sao cũng là một phóng viên học đường, thiên mệnh chính là đấu tranh cùng các thế lực hắc ám, sao có thể bị khuất phục ở đây chứ.
“Các người muốn gì?” Cô cầm thẻ phóng viên trong tay ngẩng cao đầu nhìn bọn họ, tựa như chiếc thẻ phóng viên nho nhỏ có thể tiếp thêm sức mạnh cho cô vậy.
“Em là bạn gái của Trần Tuý?” Nam sinh cầm đầu bước về phía trước một bước, đưa tay ra định túm tóc cô liền bị Chân Điềm nghiêng đầu tránh được. Nam sinh đó bắt hụt, liền có chút bực tức, phóng ánh mắt khó chịu về phía Chân Điềm: “Nhìn kĩ cũng khá xinh đó chứ. Đi theo tên tiểu tử Trần Tuý đó thật là phí của rời, không bằng về sau đi theo anh nhé.”
Những kẻ xung quanh cười rộ lên phụ hoạ, Chân Điềm càng căng thẳng hơn. Nơi này cách trường học không xa, nhưng vì hôm nay phải trực nhật nên về muộn, giờ này đã không còn nhiều học sinh nữa. Nếu như cô hét to lên, có thể một vài bạn học về muộn khác sẽ nghe thấy, còn nếu không có ai, cô sẽ tìm cách bỏ chạy, thành tích chạy bộ của cô cũng khá tốt.
“Sao lại không nói gì nữa?”
Nam sinh đó thấy cô không phản ứng gì với mình, lại muốn tới tóm lấy cô, chẳng qua lần này có một bàn tay khác xuất hiện nắm chặt lấy cổ tay của hắn: “Một đám con trai lại ở đây bắt nạt một đứa con gái, không thấy xấu hổ à?”
Chân Điềm sững sờ, nhìn Trần Tuý bất ngờ xuất hiện, đôi mắt liên sáng lấp lánh. Thì ra học trưởng vẫn chưa về!
“Mày buông tao ra!” Lực đạo của Trần Tuý dường như rất mạnh, khuôn mặt của nam sinh kia nhăn nhó tới biến dạng, “Chúng mày còn ngu ngốc đứng ở đấy à, bắt lấy nó cho tao!”
Giọng hét của hắn vừa vang lên, Chân Điềm liền cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai cô đẩy mạnh một cái, liền đẩy cô ra phía ngoài. Trần Tuý trong nháy mắt đã bị vây lại ở bên trong, âm thanh vật lộn cùng tiếng gào thét vang lên bên tai. Những kẻ nay lần trước đã thua thiệt, lần này tới là đã có sự chuẩn bị, Chân Điềm thấy có kẻ còn lấy vợt tennis ra, chuẩn bị đánh lên người Trần Tuý. Gần như không chút nghĩ ngợi, cô liền vọt lên trước dùng chiếc cặp sách nặng trịch của mình hung hăng nện lên đầu kẻ nọ.
Lúc này Trần Tuý mới chú ý tới, quay đầu kinh ngạc liếc nhìn Chân Điềm. Rất nhanh sau đó, anh cầm lấy tay Chân Điềm, đẩy kẻ đang chắn trước mặt ra, nhanh như gió chạy thoát ra ngoài: “Chạy!”
Chân Điềm cả người còn chưa kịp lấy lại thần đã bị Trần Tuý kéo tay chạy vụt đi. Gió đêm thổi vù vù bên tai, hai người chạy một mạch từ trong con ngõ nhỏ ra tới đầu đường lớn đầy người qua kẻ lại.
Hôm đó cô không biết những kẻ đuổi theo phía sau họ dừng lại từ lúc nào, cũng như không biết thẻ phóng viên bị rơi ở đâu. Điều duy nhất mà cô nhớ rõ, chính là lúc Trần Tuý kéo tay cô chạy, trái tim trong lồng ngực cô rung lên mãnh liệt.
Cảm giác đó vẫn luôn tồn tại trong cô cho đến tận bây giờ, mỗi lần nhìn thấy Trần Tuý, liền dễ dàng thức tỉnh.
“Nghĩ cái gì đó? Để tớ đoán xem, có phải cậu đang nghĩ về học trưởng đó của cậu không?” Chu Linh nhân lúc Chân Điềm không để ý, liền đổi tới vị trí trước mặt cô. Cô ấy hai tay chống cằm, dào dạt hứng thú nhìn cô.
Mặt Chân Điềm liền nóng lên, hợp tình hợp lý hỏi ngược lại cô ấy: “Mình chính là đang nghĩ tới anh ấy đó, vậy thì đã làm sao?” Học trưởng đẹp trai như vậy, cô lại không được nghĩ tới hay sao? Lại nói, những người Chặn đường cô khi đó cũng không còn thấy xuất hiện trước mặt cô nữa, cũng không biết học trưởng đã làm gì.
Chu Linh nói: “Chẳng sao cả, bộ dạng cậu bây giờ hệt như đang yêu vậy!”
Chân Điềm: “…”
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, kéo A Trung ở bên cạnh lại gần: “A Trung, vị khách bàn số 6 đã uống rất nhiều rồi, cậu qua xem tình huống bên đó như thế nào đi.”
“À, vâng.”
Chu Linh ở bên cạnh bật cười: “Cách đánh trống lảng này của cậu còn vụng về lắm!”
Chân Điềm hừ một tiếng đáp: “Ai đánh trống lảng chứ, cậu đừng quấy rầy tớ làm việc.”
“Được được.” Chu Linh đầu hàng, rõ ràng là cô ấy nhắc đến vị học trưởng đó trước, kết quả lại không cho người khác nói, “Vị khách ở bàn số 6 thật xui xẻo.”
“Anh ta quả thật đã uống nhiều lắm rồi.”
Chu Linh cảm thấy buồn cười: “Cậu cho rằng mọi người đến quán bar đều là để dưỡng sinh hả? Uống bia chính là uống để vui vẻ. Cậu đến nói với anh ta rằng bia có chất gây ung thư, anh ta sẽ không uống nữa sao? Lúc
cậu thức khuya có biết rằng thức khuya sẽ đột tử không?”
Chân Điềm: “…”
Nói rất có đạo lý, cô không thể phản bác.
“Khụ, nói thế nào đi nữa, ai đến uống bia ở quán của tớ, tớ đều phải có trách nhiệm với họ. Nếu anh ta uống đến mức nhập viện ở đây, chúng ta không thể thoát khỏi liên quan.”
“Được được, cậu nói cái gì cũng đúng cả, ai bảo cậu có học trưởng chứ.”
“…”
Học trưởng của Chân Điềm khó lắm mới có một đêm không cần phải rời giường đi làm, nhưng khi trời mới mờ sáng lại bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào đánh thức.
Bật dậy từ trên giường, phản ứng đầu tiên của Trần Túy là mình bị muộn làm rồi. Sau khi bình tĩnh lại, cuối cùng mới ý thức được hôm nay không cần đi làm. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn ba cái lót ly được đặt trên tủ đầu giường trước khi mình đi ngủ.
Là của Chân Điềm tối qua đưa cho, chiến lợi phẩm của anh.
Khóe miệng nở một nụ cười, Trần Túy cầm lấy chiếc lót ly nhìn một lúc, rồi đặt nó vào tủ sách phòng ngủ.
Vừa rồi bị giật mình tỉnh dậy, Trần Túy hiện tại cũng không còn thấy buồn ngủ, dứt khoát đi đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Trần Nhất Nhiên đến giờ đi ra rửa mặt, nhìn thấy Trần Túy không khỏi ngẩn người: “Cậu à, hôm nay cậu không phải đến đài truyền hình mà sao vẫn dậy sớm thế?”
“Quen rồi.” Trần Túy đặt bữa sáng lên bàn rồi ngồi xuống: “Ăn cơm đi.”
“Vâng, cháu đánh răng xong sẽ ra ăn!”
Bữa sáng của Trần Nhất Nhiên vẫn luôn do Trần Túy chuẩn bị. Bình thường hầu như đều là bánh mì với sữa bò có sẵn, nhiều lắm thì luộc thêm một quả trứng gà. Hôm nay có thời gian, Trần Túy chuẩn bị phong phú hơn mọi hôm.
“Đã nghĩ ra buổi tối muốn ăn gì chưa?” Trần Túy vừa phủ một ít mứt trái cây lên bánh mì vừa hỏi Trần Nhất Nhiên.
Trần Nhất Nhiên gật gật đầu nói: “À, cháu muốn đến Bách hóa Tinh Quang ăn thịt nướng! Nếu không thì lẩu cũng được!”
Trần Túy liếc thằng bé một cái: “Rốt cuộc muốn ăn gì?”
“Có thể đều ăn cả hai được không? “
“Không được.”
“Vậy McDonald đi!”
Trần Túy: “…”
“Họ mới cho ra mắt đồ chơi mới, ăn một suất trẻ em liền được tặng kèm đó! Bạn cháu cũng có một cái, nhìn rất ngầu!”
“… Cũng chỉ có lúc này cháu mới nhớ mình là trẻ con.” Trần Túy bất đắc dĩ nói một câu. Anh không thích ăn những thứ đó một chút nào, quả nhiên ăn một bữa cơm với thằng nhóc này chẳng có gì hay ho cả. Chả qua những kẻ kinh doanh đó vì dỗ dành mấy đứa trẻ ăn cơm cũng đã hao hết tâm tư nên đồ chơi cứ liên tục được đổi mới.
Ban ngày Trần Túy cũng không ra khỏi cửa, dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, sau đó lại đọc sách liền đến thời gian Trần Nhất Nhiên tan học. Quần áo Trần Túy chủ yếu là âu phục, hôm nay đi đón Trần Nhất Nhiên, anh không nghĩ ăn mặc quá trang trọng, liền chỉ mặc một chiếc áo sơmi, phối với một cái quần jean chưa mặc được mấy lần.
Khi anh lái xe đến cổng phụ của trường học mới có bốn giờ hai mươi, nhưng đã có không ít phụ huynh chờ đợi ở đây. Trần Túy tìm chỗ đậu xe lại, rồi bước ra khỏi xe đứng đợi ở bên ngoài.
Ngay khi Trần Nhất Nhiên vừa xuất hiện, liền thấy Trần Túy đang dựa người vào xe. Không thể không nói, cậu của cậu thật sự quá nổi bật, chỉ cần một thân thường phục đứng ở cổng trường, ông bà cha mẹ của các bạn học đều phải nhìn về phía anh vài lần.
“Cậu!” Trần Nhất Nhiên bước nhỏ chạy tới, gọi anh một tiếng.
Trần Túy nhìn về phía cậu bé, lấy cặp xách trên vai cậu xuống: “Cháu lề mề lâu như vậy, xem ra cũng không muốn có đồ chơi lắm.”
“Hôm nay chúng cháu có bài kiểm tra vào tiết cuối, cháu là người thứ mười đi ra đấy!”
Trần Túy nghe cậu bé nói như vậy, dừng lại một chút: “Vậy cháu có làm hết bài kiểm tra không?”
“Làm được hết ạ, rất nhiều câu đều là những câu cậu đã từng giảng cho cháu, cậu cứ yên tâm!”
Trần Nhất Nhiên nói xong muốn bước vào xe, lúc này ở cổng trường lại có một cô bé đi ra, thấy cậu liền kêu: “Trần Nhất Nhiên, tớ đã nói tớ không cần cục tẩy này rồi!”
Trần Túy đứng tại chỗ, nghiêng đầu nhìn cô bé với mái tóc đuôi ngựa. Trần Nhất Nhiên nghe thấy giọng nói của cô bé, vẻ mặt liền trở nên mất tự nhiên: “Vậy ngày mai tớ sẽ mua cái mới trả lại cho cậu, được chưa?”
“Tớ không cần cậu mua, tớ tự mua!” Lúc cô bé nói chuyện liền đi tới trước mặt bọn họ, cô nhìn Trần Túy đứng bên cạnh Trần Nhất Nhiên, kinh ngạc há hốc miệng, như thể bây giờ mới phát hiện ra anh: “Trần Nhất Nhiên, đây là bố cậu à?”
Trần Nhất Nhiên ngày thường đều đi xe của trường về nhà, hiếm khi thấy phụ huynh tới đón cậu.
Trần Nhất Nhiên nói: “Đây là cậu tớ.”
“Ồ…” Cô bé vẫn nhìn chằm chằm Trần Túy, chậm rãi gật gật đầu: “Vậy khi cậu lớn lên cũng sẽ đẹp trai như cậu của cậu à?”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Có ý gì đây, chẳng lẽ bây giờ cậu không đẹp trai?
Trần Túy ở bên cạnh bật cười, cúi đầu hỏi cô bé: “Cháu là bạn học của Trần Nhất Nhiên à?”
Cô bé nhìn vào mắt anh càng chăm chú hơn, giọng nói của anh đẹp trai này cũng rất hay nha. Hai má cô bé đỏ bừng: “Vâng ạ, cháu tên Chu Tuệ Tuệ, là lớp trưởng ạ.”
“Tuệ Tuệ!” Bà ngoại của Chu Tuệ Tuệ bước nhanh về phía cô bé, còn cảnh giác mà đánh giá Trần Túy. Lúc đánh giá, liền cảm thấy anh chàng này có chút quen mắt.
“Bà ngoại, đây là cậu của bạn cùng lớp cháu.” Chu Tuệ Tuệ nói.
“À.” Bà ngoại của Chu Tuệ Tuệ nắm lấy tay cô bé, mắt vẫn nhìn Trần Túy: “Ôi, cậu nhìn rất giống người dẫn chương trình trong Tin tức buổi sáng…”
Trần Nhất Nhiên vừa nghe thấy câu này liền lập tức kéo cậu mình lên xe: “Mai tớ sẽ mua cho cậu một cục tẩy khác, tạm biệt!”