Vài ngày sau đó, Phương vẫn đến trường đi học bình thường nhưng lại không gặp Hồng Quân. Nghĩ tới đêm hôm đó khiến cô lại cảm thấy lo sợ, sợ vì anh trai cô biết được sẽ không để yên chuyện này. Nhưng nghĩ lại cô cảm thấy bực bội, vì Quân không hề đề cập gì tới chuyện này, lúc cần thì cậu ta bốc hơi đi đâu mất tâm.
Trên đường về, Phương vừa đi vừa rủa trong sự bức tức:
“Cái tên Quân đáng chết này… Tại sao lúc đó mình lại không làm chủ được hành động của mình chứ… Đúng là… Ôi mẹ ơi…”
Phương hốt hoảng, đưa tay đặt lên ngực trái của mình đang phập phập với hơi thở gấp gáp vì giật mình khi Quân từ đâu đi ra xuất hiện bất thình lình ngay trước mặt cô.
“Hồng Quân!”
Quân chỉ “Ừ” một tiếng rồi lấy trong balo ra một chai pepsi bỏ tay đưa cho Phương, khiến cô nhíu mày khó hiểu.
“Cái gì đây?” Phương thắc mắc hỏi.
“Uống đi rồi biết!”
Nói rồi, Quân thản nhiên bước đi lướt qua mặt Phương một cách hờ hững, với vẻ mặt luôn giữ vẻ lạnh lùng vốn có, làm Phương chẳng hiểu gì với hành động của cậu, quay người nhìn bóng dáng cậu bước đi một cách chậm rãi.
“Cái gì? Cậu ta mua cho mình chai pepsi vì nãy mình rủa cậu ta sao?... Chậc… cái tên này làm mình khó hiểu hết sức… mà rốt cuộc bảo mình uống nó làm gì chứ?”
Phương thôi không nghĩ nữa, mở nắp chai uống vài ngụm thì ngạc nhiên khi thấy có chữ ghi trên cái chai: “Anh Phương!”
“Cái gì đây?” Phương lại tiếp tục uống vì tò mò.
Hồng Quân dừng chân quay người nhìn Phương uống chai nước ngọt mà cậu đưa cho, trên môi khẽ nở nụ cười nhẹ thoáng lạnh.
Phương uống được một khúc thì lại có thêm dòng chữ: “Xin lỗi em!”, bất giác tim cô bỗng nhói lên một giây tức thời. Cô quyết định tu một hơi hơn nữa chai, lần này thì nguyên văn của cả câu được viết như sau:
“Anh Phương! Xin lỗi em vì chuyện đêm hôm đó giữa hai chúng ta… hãy quên đi và bắt đầu hẹn hò với anh được chứ?”
Phương thật sự bất ngờ với cách thể hiện của Quân. Hai người đứng nhìn nhau cách một đoạn khá gần, hai người chợt mỉm cười với nhau. Cô biết một người ít nói như Quân, vốn không thích thể hiện tình cảm hay nói những lời ngọt ngào trước mặt người khác, cho nên cậu mới dùng cách này để nói.
…
Một tháng sau.
Ở một góc trong quán cà phê “The coffee house”.
“Giờ mày tính sao đây Bách Du, con bé Phương đang quen với con trai của kẻ thù đấy. Tao thật không ngờ khi điều tra thông tin mới biết được gia thế của cậu ta đấy.”
Hoàng nói giọng đều đều, hướng mắt nhìn về phía Anh Phương đang ngồi nói chuyện vui vẻ với Hồng Quân và hai người bạn của mình là Dương Huy và Bảo Châu.
Bách Du nhìn theo hướng Hoàng đang nhìn, anh hơi sốc khi biết được tin này nhưng cũng cố gắng giữ bình tĩnh. Anh khẽ kéo sụp mũ lưỡi trai xuống quay đi chỗ khác, nâng tách cà phê uống vài ngụm.
Anh mới về nước sáng nay nên hẹn Hoàng ra đây nói một số chuyện quan trọng không ngờ lại tình cờ gặp em mình ở đây. Anh cũng chưa vội gặp em gái anh.
Bách Du khẽ vụt ra tiếng thở dài đáp:
“Tao cũng chưa biết, kiểu gì ông ta cũng biết và tìm cách hại con bé để tao lộ diện. Tao thật sự không muốn con bé yêu con trai của kẻ thù…”
Hoàng chỉ lắc đầu: “Đây đúng là duyên số mà… Tao nghĩ mày nên đưa con bé chuyển đến nơi khác sống đi… dây dưa với con trai của ông ta, tao e không ổn đâu…”
…
“Hai người dạo này thân thiết quá ha?”
Châu mỉm cười với ánh mắt hoài nghi nhìn Phương với Quân, khi thấy ánh mắt hai người nhìn nhau đầy tình cảm, còn cả hành động đưa bánh cho Phương của Quân khiến Châu càng tin rằng hai người đang âm thầm quen nhau.
Nghe Châu nói vậy, Phương ngượng đến đỏ mặt, vội lên tiếng phân bua:
“Không có gì đâu, Châu đừng nói vậy!”
“Trời ơi, cứ nói đi cho rồi, dấu làm chi cho con dân nó tò mò. Quân nói cho tớ biết rồi!... Ơ cái ông Quân này…”
Đang nói thao thao bất tuyệt thì bị Quân cho nguyên quả táo ngay vào miệng, làm cô chẳng nói được gì, mặt nhăn mày nhó.
Chỉ riêng Huy thì cảm thấy thoáng buồn, khẽ đưa đôi mắt chứa đựng tình cảm đơn phương giấu kín trong lòng nhìn Phương. Cậu thích thầm Phương nhưng khi biết Phương với Quân giờ đây đã là một đôi, cậu chấp nhận nhìn hai người vui vẻ bên nhau, bởi cậu biết mình là người đến sau.
Huy thôi không nghĩ đến làm gì nữa, quay sang nhìn cô bạn lớp trưởng của mình hỏi han:
“Cậu mới đi Thái Lan có một tháng, sao giờ về nước làm gì vậy?”
“À… tại bên đó tớ được nghỉ lễ vài ngày, nên tranh thủ về đây chơi đó mà…”
Châu cười tươi đáp, gậm quả táo một cách ngon lành.
Phương vui vẻ cầm lấy thìa nhỏ sắn một miếng nhỏ cho vào miệng ăn, thì chợt cảm thấy khó chịu vô cùng, bụng quằn quại, cô có cảm giác thức ăn đã lên tới tân cổ, cô “ọe” một cái, vội vàng đứng dậy chạy thẳng vào trong phòng vệ sinh.
Hồng Quân nhíu mày thắc mắc, cảm thấy có chút lo lắng:
“Phương bị sao vậy?”
“Nhìn mà không biết sao? Chắc khó tiêu đó.” Bảo Châu đáp nhanh.
Một lúc sau, Phương từ trong phòng vệ sinh đi ra rồi lại chỗ mọi người ngồi xuống, với hơi thở hổn hển, vẻ mặt xanh xao hẳn đi.
“Cậu ổn đấy chứ?” Huy với Châu đồng thanh hỏi.
“À không sao đâu, nôn