12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 13


trước sau


Vội vàng đứng trước gương thay một bộ đồ mới, còn lấy son ra tô một chút. Chu Hựu Hựu nhìn chính mình trong gương, khẩn trương nắm tay lại.
Cô, chút nữa sẽ gặp mặt Phó Lâm!!!
Thật sự quá kích thích rồi!
Cửa phòng ngủ mở ra, hai má Chu Đồng chảy dài hai hàng nước mắt, nức nở, “Chị, chị không được đổi ý đâu!”
Hôm nay nó đã từ chối lời mời của bạn thân nhất, nếu lại bị chị cho leo cây, nó sẽ khóc chết cho cô xem.

Chu Hựu Hựu cười cười ôm lấy Chu Đồng, “Em trai tốt, chị làm sao có thể đổi ý được? Chị là người đáng tin nhất thế giới mà.”
Tiết Chi Thu đứng một bên nhíu mày nhìn Chu Hựu Hựu, khẽ cười một tiếng.
Chu Hựu Hựu chột dạ vội đưa Chu Đồng ra cửa.
“Cẩn thận một chút, đừng để sói ăn mất.” Giọng nói Tiết Chi Thu mang theo ý cười.
Chu Đồng ngây ngô không rõ, “Bác đừng coi chúng cháu như đứa trẻ lên ba nha.”
Nói xong, nghiêng đầu nhìn Chu Hựu Hựu một chút, “Chị, hôm nay chị mặc thật xinh đẹp.”

Chu Hựu Hựu đỏ mặt.
Kỳ thật, không cần nghĩ cũng biết, mặt Chu Hựu Hựu tràn đầy vẻ xuân tâm nhộn nhạo, chắc chắn là muốn đi gặp ai đó. Nhưng Tiết Chi Thu cũng chưa bao giờ can thiệp vào chuyện kết giao của Chu Hựu Hựu, có đôi khi còn trêu ghẹo hỏi cô thích dạng nam sinh thế nào.
Bố mẹ luôn là giáo viên tốt nhất của con.
Gia phong của Chu gia khá là phóng khoáng, trong mắt bọn họ, yêu sớm cũng không phải chuyện lớn lao gì cả, chỉ là tình cảm ngây thơ tốt đẹp khi đứa trẻ đến tuổi mà thôi.
Chuyện kết giao bạn trai này, Chu gia chưa bao giờ phản đối Chu Hựu Hựu. Bọn họ chỉ là đưa ra phương hướng đúng cho Chu Hựu Hựu, ví dụ như nam sinh trốn học đánh nhau cũng không phải là ngầu hay gì cả, một người có trách nhiệm sẽ là người không cố ý làm ra mọi chuyện dù có kết quả gì xảy ra.
Cho nên, trong lòng Chu Hựu Hựu rất rõ ràng mình muốn gì.
Chỉ có Phó Lâm làm cho tâm tư cô có điểm khác biệt, anh là học sinh ngoan sao?
Cô biết Phó Lâm không phải một học trò tốt, nhưng cô vẫn thích anh.
Thích một người chính là thích, cần gì lí do chứ.

Trên đường đi, Chu Hựu Hựu vẫn luôn cầm chặt điện thoại trong tay.
Cuộc trò chuyện của hai người vẫn đừng lại ở chữ ‘được’ kia.
Da mặt Chu Hựu Hựu mỏng, cũng ngại nói thêm gì, như vậy sẽ lộ ra cô đang chủ động.
Chu Đồng ở bên cạnh lẩm bẩm, “Đợi lát nữa em muốn chơi trò bắt cá, lái xe địa hình, sau đó đi rút thưởng…”
Đứa trẻ đã tự mình đặt ra kế hoạch đi chơi cả chiều.
Chu Hựu Hựu đột nhiên giải thích được nhóc con này tại sao vừa nãy lại liều mạng gõ cửa như vậy.
Cảm giác bị cho leo cây, thực sự không tốt chút nào.
= = =
Ngày thứ bảy, phòng game vô cùng nào nhiệt, đại khái là vì hôm nay ngày 1/6, trẻ con cũng nhiều hơn mọi ngày.
Chu Hựu Hựu dùng chính tiền mừng tuổi của mình, dự tính là đủ cho Chu Đồng chơi xe địa hình đủ trong một chiều.
Về vấn đề tiền nong, Chu Hựu Hựu cũng rất thoải mái, chủ yếu là do trong nhà cho cũng nhiều. Bình thường, ông nội sẽ nhét tiền vào ví cô, bà nội cũng nhét, bố cũng nhét, mỗi tháng mẹ cô cũng sẽ cho cô một nghìn đồng* làm tiền tiêu vặt.
(*khoảng 3tr5 tiền VND)

Nhìn quanh bốn phía một lần, cũng không thấy bóng dáng quen thuộc.
Trong lòng Chu Hựu Hựu vừa khẩn trương vừa thấp thỏm không yên, theo Chu Đồng đi câu cá trước, nhìn em trai chơi vui vẻ.
Lấy điện thoại ra nhìn, cách thời gian hai người nhắn tin đã gần 40 phút. Hay là cô nhắn tin hỏi xem anh ở đâu?
Đang suy nghĩ, đột nhiên có người vỗ vai cô một cái.
Chu Hựu Hựu quay đầu.
“Hi, Hựu Hựu, thật là cậu!”
Là Đào Húc Sanh.
Nam sinh hôm nay không mặc đồng phục học sinh,

cả người tràn đầy năng lượng.
Gương mặt Chu Hựu Hựu vốn đang phấn khích lập tức chuyển thành thất vọng, xấu hổ cười cười, “Chào cậu.”
“Thật trùng hợp.” Đào Húc Sanh mang một cái ghế khác tới ngồi cạnh Chu Hựu Hựu, “Cậu nói xem đây có phải duyên phận không?”
“Chỉ là trùng hợp mà thôi.” Chu Hựu Hựu nhìn sang phía Chu Đồng, giả vờ như nhìn nó chơi.
Đào Húc Sanh nhét xu vào máy, cũng vào chơi bắt cá, cười cười nhìn Chu Hựu Hựu.
Nghĩ cũng thật trùng hợp, hôm nay cậu ta thấy nhàm chán liền tới đây chơi, ai ngờ sẽ gặp được cô. Đầu tiên còn tưởng mình nhìn nhầm, đến gần mới biết đúng là cô. Không phải duyên phận thì là cái gì?
“Cậu có biết mấy buổi chiều hôm nay tớ đều đứng ở cửa phòng thí nghiệm đợi cậu không?” Đào Húc Sanh nói.
“Tớ đã nói cậu không cần tới rồi mà.” Chu Hựu Hựu nghiêng đầu nhìn cậu ta, cho rằng cô đã nói rõ ràng về vấn đề này.
Đào Húc Sanh cười mặt đầy xấu xa, “Cậu nói với tớ lúc nào?”
“Tớ nhờ Hà Thiến Tử nhắn cho cậu.”
“Thế sao không tự mình nói với tớ?” Đào Húc Sanh ngồi lại gần Chu Hựu Hựu, “Sợ sao?”
Chu Hựu Hựu dứt khoát xê dịch ghế ra xa.
“Oa! Thật là lợi hại!” Chu Đồng đột nhiên hô to một tiếng rồi chạy đến bên cạnh Đào Húc Sanh.
Vừa rồi lúc Chu Hựu Hựu xê ghế ra chỗ khác, không biết tại sao Đào Húc Sanh bên này đột nhiên không ngừng bắt được cá vàng.
Đối với trò chơi này Chu Hựu Hựu cũng chưa bao giờ cảm thấy hứng thú, cho nên cũng không rõ quy tắc.

Nhưng nhìn bộ dáng chân chó của Chu Đồng kia khiến cho Chu Hựu Hựu bực bội mà không hiểu tại sao.
“Anh trai giỏi quá, em sùng bái anh.” Trong mắt Chu Đồng như chứa ánh sao.
Đào Húc Sanh lấy một rổ đầy xu đang tràn đầy ra đưa cho Chu Đồng, hào phóng nói, “Em trai nhỏ, anh thắng được đều đưa cho em chơi, có được không?”
“Vậy được ạ! Quá tuyệt vời!”
Chu Hựu Hựu vội kéo Chu Đồng về, “Đồ của người lạ không được phép lấy, buổi tối chị kể cho bố mẹ em, xem họ phạt em thế nào!”
Chu Đồng kinh sợ, vội vàng đưa lại rổ, “Không không không, em không có lấy.”
Đào Húc Sanh nhìn hai chị em này, cảm thấy thật đáng yêu, cố chấp đưa rổ xu trên tay cho Chu Hựu Hựu, “Vậy cậu cầm đi.”
“Cảm ơn, không cần đâu.”
“Cầm đi.”
“Tớ nói không cần!” Lặp đi lặp lại nhiều lần, Chu Hựu Hựu đã bắt đầu không thích Đào Húc Sanh.
Cậu ta thì ngược lại, cười cười, cho rằng cách làm của mình sẽ làm cô cảm động.
“Khách khí cái gì, đều là bạn học cả.”
Hai người đang đưa qua đẩy lại, đột nhiên một bàn tay thon dài vươn tới giữa Chu Hựu Hựu và Đào Húc Sanh, không chút do dự cầm lấy cái rổ nhỏ.
“Bạn học, nếu vậy, tôi cũng không khách khí nữa.”
Đào Húc Sanh và Chu Hựu Hựu đều ngẩn ra.
Chu Hựu Hựu lại vô cùng rõ ràng, giọng điệu và khí chất rất quen thuộc. Cô có thể tưởng tượng được ra khuôn mặt người này bây giờ nhất định đang cười.
Quả nhiên.
Phó Lâm cúi đầu ước lượng xu trong rổ, hài lòng ngẩng đầu, nói với Đào Húc Sanh, “Cảm ơn nha.”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện