Tình bạn giữa các nam sinh so với nữ sinh đơn giản hơn rất nhiều, cũng không có lục đục đấu tranh như nữ sinh. Nhưng trong trường vẫn có vài nam sinh nhìn nhau không vừa mắt. Không biết tại sao, đội bóng rổ gây thù chuốc oán rất nhiều, các nam sinh khác cũng không thích đội này. Nhưng khác biệt là, những nữ sinh vô cùng ái mộ nam sinh trong đội bóng.
Chu Hựu Hựu để ý, trong đám người Phó Lâm không có ai trong đội bóng cả, hơn nữa, bọn họ cũng chưa từng kề vai sát cánh trong trận bóng nào với nhau.
Lúc này, hai nam sinh đối mắt với nhau, một đôi mắt khinh bỉ, một đôi mắt phẫn nộ. Trùng hợp là hai người họ cao gần bằng nhau, cũng đều mặc bộ quần áo màu đen.
Đào Húc Sanh sớm đã nhìn Phó Lâm không vừa mắt, không nghĩ tới hôm nay lại đụng mặt anh.
“Ngại quá, chúng ta quen biết sao?” Đào Húc Sanh cười như không.
Phó Lâm không để ý cậu ta, một tay kéo lấy cổ tay Chu Hựu Hựu, đem cô từ trước mặt Đào Húc Sanh kéo tới bên cạnh mình.
Chu Hựu Hựu không ngờ rằng Phó Lâm sẽ kéo tay mình, trong nháy mắt, cô cũng không nghĩ gì, chỉ ngơ ngác đứng cạnh anh.
Trước đó chỉ biết anh rất cao, chưa từng nghĩ có ngày sẽ đứng cạnh anh, cô chỉ cao tới vai anh mà thôi.
Dần dần, nhịp tim của cô đập ngày càng nhanh.
Phó Lâm cười nhạt, “Quen biết cậu hay không không quan trọng, tôi quen cô ấy là được rồi.”
Nói xong, anh đưa rổ xu trong tay qua cho Chu Hựu Hựu, nói với cô, “Nếu vị bạn học này nhiệt tình như vậy, tất nhiên không thể từ chối rồi, chúng ta cầm đi chơi thôi.”
Hay cho một chiêu mượn hoa hiến phật.
Không biết xấu hổ.
Chu Hựu Hựu cười nhẹ trong lòng.
Vốn tưởng rằng hai người gặp nhau sẽ rất xấu hổ, vậy mà lúc này một chút ngại ngùng cũng không có. Ngược lại, vì Phó Lâm xuất hiện mà cảm thấy thoải mái không ít.
Đào Húc Sanh giận dữ, nhìn Phó Lâm rồi lại nhìn Chu Hựu Hựu, không thể tin vào mắt mình.
“Hai người, đang hẹn hò sao?”
Hai người trước mặt đứng gần như vậy, hơn nữa, có thể nhìn ra trong mắt nam sinh có ý muốn bảo hộ và chiếm hữu, lại nhìn sang bên nữ sinh, gương mặt thẹn thùng. Ai cũng nhìn được ra quan hệ hai người không hề đơn giản.
Đào Húc Sanh có cảm giác như bị thiên lôi đánh vào đầu.
Đào Húc Sanh không biết là, hai người họ chỉ là ăn ý với nhau. Bởi vì trước hôm nay, bọn họ cũng chưa từng đứng chung một chỗ nói quá nửa câu.
Phó Lâm cười không nói, xoay người đẩy Chu Hựu Hựu và Chu Đồng đi đến máy chơi game, chính mình lại đứng cạnh Đào Húc Sanh.
Hai nam nhân đọ sức, không nhất định phải để nữ sinh nhìn thấy, Phó Lâm lại càng không thích khoe khoang.
Trong nhà vệ sinh phòng game, người ở đây không nhiều.
Phó Lâm đi thẳng vào vấn đề, “Về sau đừng làm phiền cô ấy.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Đào Húc Sanh cũng không phải đèn đã cạn dầu.
“Dựa vào gì sao?” Phó Lâm như nghe được một câu truyện cười.
“Dựa vào tôi thích cậu ấy.”
“Được chứ?”
Bộ dáng Phó Lâm thản nhiên, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân tản ra khí chất khó ai có thể bằng.
Đào Húc Sanh lại không biết Phó Lâm sao? Sao có khả năng đó được.
Cậu ta sớm đã nghe qua danh tiếng Phó Lâm, hồi sơ trung đánh nhau không cần mạng, cũng không phải nghe đồn mà là một cậu bạn trong đội bóng rổ học cùng Phó Lâm hồi đó kể.
Nghe nói năm đó Phó Lâm rất ác, hiện tại ngoan như vậy, lên cao trung thay đổi tính tình, không đánh nhau cũng không gây chuyện. Hơn nữa còn không chỉ một lần đại được vinh dự thay trường. Thử hỏi, một người như vậy, ai nghĩ rằng trước