Chu Hựu Hựu ngại ngùng, đẩy Chu Đồng ra trước mặt Phó Lâm, “Là nó, nó muốn tìm cậu chơi game cùng.”
Phó Lâm cúi đầu nhìn nhóc con này, lại nhìn qua Chu Hựu Hựu, “Cậu thì sao?”
“Tớ.”
Ý cười khóe miệng Phó Lâm ngày càng sâu, “Chẳng lẽ cậu không muốn chơi cùng tớ sao?”
Mặt Chu Hựu Hựu đỏ lên, rất muốn phủ nhận nhưng lại không nói thêm gì nữa.
Phó Lâm không trêu cô nữa, ôm lấy Chu Đồng nói, “Đi nào, anh trai cho em xem thế nào mới là cao thủ chân chính.”
Chu Hựu Hựu đi sau lưng anh, có lẽ là do chơi bóng rổ thường xuyên, người anh rất cao, hơn hẳn các bạn nam cùng tuổi. Bình thường Chu Hựu Hựu ôm Chu Đồng cũng phải cố hết sức mới bế được lên, đối với anh có vẻ cũng không tốn sức cho lắm.
Phó Lâm mang theo Chu Đồng tới trò chơi câu cá vừa lúc nãy, chỉ vài động tác nhỏ, trong máy đã rơi ra một đống xu.
Chu Hựu Hựu sợ đến ngây người.
Chỗ xu này, so với đống xu vừa rồi Đào Húc Sanh thắng được còn nhiều gấp đôi.
Chu Đồng lại khỏi phải nói, thét lên, “Oaaaaa! Lợi hại quá! Anh trai, anh thật giỏi! So với anh trai vừa lúc nãy còn hơn nhiều!”
Phó Lâm nghiêng đầu, quay qua nhìn Chu Hựu Hựu nhếch môi. Bộ dáng kia giống Chu Đồng tính tình trẻ con y như đúc.
Chơi thêm một trò chơi nữa, Phó Lâm đưa Chu Đồng đi chơi trò xe địa hình mà nó thích nhất.
Con trai trời sinh đều thích chơi mấy trò máy móc, trong nhà Chu Đồng hầu hết toàn là các món đồ chơi ô tô nhỏ.
Lúc này mà đổi thành một mình Chu Hựu Hựu đưa nó đi chơi, chắc chắn là đau đầu vô cùng, nhưng Phó Lâm thì khác, không có bất kì vấn đề nào cả. Anh đặt Chu Đồng ngồi trên xe, dạy nó cách chơi thế nào, xong nói, “Ở đây có hai mươi xu, bây giờ em tập luyện trước đi, chút nữa thi đấu với anh.”
Chu Đồng nghe tới hai chữ thi đấu, mắt lập tức phát sáng, gật đầu nói, “Ba mươi xu được không ạ? Em muốn tập nhiều một chút.”
Phó Lâm đưa hết xu trên tay mình cho nó, tiếp theo đến cạnh Chu Hựu Hựu. Anh càng tới gần, trong lòng Chu Hựu Hựu càng khẩn trương. Anh đang thực sự đứng trước mặt cô, nhưng lại khiến cho cô có cảm giác đây là mơ, không phải thật.
“Hình như, có người nói muốn mời tớ đi gắp gấu thì phải.” Phó Lâm nhìn Chu Hựu Hựu, ánh mắt trong veo.
Chu Hựu Hựu ngẩng đầu, cảm giác người trước mặt rất lưu manh, nhưng loại lưu manh này lại khiến cô cam tâm chìm đắm trong đó.
“Cậu muốn chơi sao?” Cô sợ hãi hỏi, trong lòng khẩn trương.
Phó Lâm nói, “Cậu dạy tớ.”
Gắp gấu thì dạy thế nào chứ? Không phải rất dễ sao? Chẳng lẽ anh chưa bao giờ chơi?
Chu Hựu Hựu đi tới một máy gắp gấu gần đó, bỏ xu vào, làm mẫu cho Phó Lâm nhìn, “Đây, cậu điều khiển cái tay cầm này, ngắm chuẩn vị trí thích hợp, sau đó ấn nút này để gắp. Vô cùng đơn giản.”
Siêu đơn giản, nhưng dù thế nào cũng không gắp được mới là chuyện.
Chu Hựu Hựu thử năm xu, vẫn như cũ không thể gắp được. Rất hiển nhiên, người ‘sư phụ’ này trình độ không được.
Phó Lâm thấy tai cô đỏ hết lên, tiến lại gần hơn, nói, “Để tớ thử xem.”
“A, ừm.”
Chu Hựu Hựu vừa định tránh ra, không nghĩ tới Phó Lâm lại đè tay cô lại, “Không phải dạy tớ sao?”
Ý của anh là, tự tay chỉ dạy.
Chu Hựu Hựu có ngu đi chăng nữa cũng biết anh không có ý tốt, cô không mắc mưu, vỗ tay anh một cái, nói, “Ngốc quá, tự mình đến đi.”
Phó Lâm cười, “Xem ra, tính tình còn không tốt nữa.”
Chu Hựu Hựu xấu hổ.
Anh vẫn cười như gió xuân thổi, lấy trong tay cô một xu, chậm rãi cho vào máy.
Hai tay chạm nhau, trong nháy mắt đó, cả người Chu Hựu Hựu ngừng lại. Cảm giác này, quá mập mờ rồi.
“Muốn con nào?” Anh hỏi.
Chu Hựu Hựu nhìn nhìn, “Tớ thích con thỏ nhỏ.”
Phó Lâm không nói gì thêm