Nhớ lại hồi cấp 3, thật ra có nhiều chuyện cũng đã phai dần theo thời gian, nhưng có một số chuyện Chu Hựu Hựu vẫn nhớ vô cùng rõ ràng, nhất là về Phó Lâm.
Khi đó là học kỳ hai lớp mười.
Lần dự thi đó, Phó Lâm ở phòng sát vách cô.
Theo thường lệ buổi sáng thi hai môn, giữa hai môn có thời gian nghỉ ngơi là hai mươi phút.
Lúc Chu Hựu Hựu từ phòng thi ra ngoài hành lang thì bắt gặp Phó Lâm cũng từ trong đi ra.
Dáng vẻ anh giống như vừa mới tỉnh ngủ, nhìn như bị thầy giáo đuổi ra vậy.
Chu Hựu Hựu có thể tưởng tượng được hình ảnh cả phòng thi tập trung làm bài, còn anh lại gục mặt xuống ngủ, cuối cùng giáo viên còn phải mắng vài câu không hiểu sao có người học sinh như vậy.
Sau khi anh lười biếng đi ra khỏi phòng học, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp Chu Hựu Hựu đang nhìn mình.
Đây chính là lần đầu tiên hai người chính thức đối mặt.
Chu Hựu Hựu cố gắng bình tĩnh, làm ra vẻ lơ đãng thấy anh, cứ như vậy nhìn nhau một chút.
Có người chạy tới bên Phó Lâm, “Anh Lâm, ngủ có ngon không?”
Phó Lâm lại đưa tay bóp cổ người nọ, vui đùa ầm ĩ.
Bạn bè cạnh anh hình như rất nhiều, cãi nhau trêu đùa ầm ĩ, trước giờ vẫn luôn vậy.
Có vài người đang dựa vào hành lang nói chuyện, thỉnh thoảng lại nghị luận về một vài nữ sinh đi ngang qua dưới lầu.
“Đây, người này thế nào? Dáng vẻ trông có vẻ đơn giản ngây thơ.”
“Đây đây, còn em gái kia nữa.”
“Bạn học kia cũng không tồi.”
Phó Lâm giống như không chút hứng thú, chỉ đứng đó chống tay dựa trên ban công.
Chu Hựu Hựu đứng cách bọn họ không xa.
Cô cẩn thận từng li từng tí, muốn nghe xem Phó Lâm đánh giá những cô gái khác thế nào. Anh cũng nông cạn như vậy sao? Chỉ nhìn bề ngoài người khác mà đánh giá? Nhưng nếu là thật vậy thì sao, thế giới này vốn là như vậy.
Chu Hựu Hựu cúi đầu, nhìn Tương Tử Di đang đứng cạnh bồn hoa dưới lầu.
Bọn họ đang nói chuyện về cô ấy.
“Hoa khôi thật sự xinh đẹp.”
“Anh Lâm, anh thấy sao?”
Phó Lâm miễn cưỡng mở miệng, “Chán muốn chết.”
“Không chán, nhiều mỹ nữ vậy cơ mà.”
“Tôi đi ngủ.” Anh cũng